Như thường lệ, hôm nay Lệ Thâm ca hát ở quán bar xong thì rạng sáng hơn hai giờ mới về tới nhà.
Vừa mở cửa ra đã thấy va li của mình đặt tại cửa, mà Dư Vãn đang ngồi trên ghế sô pha và vẫn chưa
ngủ.
Lệ Thâm ngạc nhiên hỏi Dư Vãn: "Vãn Vãn, có chuyện gì vậy?"
Dư Vãn quay đầu lại nhìn anh, không chút cảm xúc nói ra: "Lệ Thâm, chúng ta chia tay đi."
Lệ Thâm giống như hoàn toàn không thể hiểu được cô đang nói gì mà ngây người tại chỗ, một lát sau
anh mới cong môi mỉm cười nhìn Dư Vãn: "Vãn Vãn, em đang đói bụng đúng không?"
Mỗi khi Dư Vãn đói bụng thì cảm xúc sẽ không tốt, Lệ Thâm đi tới tủ lạnh và mở cửa ra: "Trong tủ
lạnh còn một túi gia vị lẩu, anh nấu cho em ăn."
"Lệ Thâm, em nói chúng ta chia tay đi." Dư Vãn đứng lên nhìn anh nói. Cánh tay định lấy túi gia vị
lẩu của Lệ Thâm chợt ngừng lại, anh đứng thẳng người và xoay lại nhìn Dư Vãn.
Trên khóe môi còn treo nụ cười lúc này thoạt nhìn cực kỳ đau xót, đôi mắt đen xinh đẹp ngấn nước
mắt như thể sẽ lập tức chảy ra ngoài: "Tại sao chứ?"
Rõ ràng là hôm nay lúc anh đi ra ngoài vẫn còn rất tốt.
Dư Vãn nghiêng đầu tựa như muốn né tránh ánh mắt của anh: "Hôm nay mẹ em tới, bà ấy muốn em trở về
thành phố C cùng bà ấy. Em suy nghĩ cả đêm thì cảm thấy lời của bà ấy rất đúng, chúng ta chen chúc
trong căn nhà nhỏ hơn mười mét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-nu-than/1716584/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.