Chương trước
Chương sau
Lệ Thâm và Dư Vãn phải vận động, việc vận động của Lili đương nhiên bị cho qua. Buổi tối Lili không
được dắt đi dạo, sáng sớm hôm sau nó đã chạy tới trước cửa phòng Lệ Thâm bắt đầu la hét ầm ĩ.
Dư Vãn bị đánh thức bởi tiếng chó sủa, tiếng kêu của Lili cực kì có sức xuyên thấu, có thể chấp
mười cái đồng hồ báo thức của cô.
Lệ Thâm đã thức dậy, bên người Dư Vãn trống không, cô yên tĩnh nằm trên giường nghe Lili sủa bậy,
cảm giác nhức mỏi toàn thân khiến cô không muốn động một ngón tay.
Cũng may hôm nay không đi làm, Dư Vãn nghĩ vậy.
Cửa phòng tắm phát ra tiếng động nhỏ, Lệ Thâm mặc áo ngủ bước ta từ bên trong. Vừa thấy Dư Vãn trợn
to mắt nằm trên giường, Lệ Thâm hơi ngạc
nhiên hỏi cô: "Lili đánh thức em?"
Anh đang cạo râu, tiếng máy cạo râu kêu vù vù lấn át tiếng kêu của Lili và thu hút toàn bộ sự chú ý
của Dư Vãn.
Hình như Lệ Thâm vừa tắm xong, anh nghe thấy tiếng kêu của Lili thì lập tức đi ra ngoài, ngay cả
quần áo chưa mặc hoàn chỉnh, trên tay còn cầm máy cạo râu, ánh mắt của Dư Vãn đảo qua cơ ngực rắn
chắc của anh, cô không quá tự nhiên nhìn sang hướng khác: "À... Anh đi xem nó đi, coi chừng hàng
xóm cũng sắp có ý kiến."
"Ừm." Tiếng sủa của Lili thực sự rất làm phiền người khác ngủ, Lệ Thâm nhanh chóng bước ra mở khóa,
cửa vừa được mở ra, Lili đã nhào tới. Lệ Thâm tắt máy cạo râu trên tay, không kịp quản lưỡi đao và
bọt biển còn sót trên mặt mình mà đẩy Lili xuống: "Tao thấy mày thật sự muốn tạo phản rồi, có tin
tao cạo sạch lông của mày không?"
Anh vừa nói vừa giơ dao cạo râu trong tay lên để đe dọa. "Gâu!"
Lili chụp móng vuốt lên người anh, Lệ Thâm né tránh và không chút lưu tình véo mặt nó: "Tao nói cho
mày biết, mày xong đời rồi."
Anh lấy đồ rọ mõm của Lili từ trong ngăn tủ ra đeo vào cho nó, cả thế giới lập tức yên tĩnh lại.
Lili không kêu được, chỉ có thể trợn to mắt lườm Lệ Thâm, Lệ Thâm đeo dây xích cho nó rồi dắt ra
ngoài vườn buộc lại.
Sau khi làm xong việc, anh mới trở lại phòng ngủ tiếp tục cạo râu. Dư Vãn còn nằm trên giường, đến
khi Lệ Thâm mặc xong quần áo chuẩn bị tới công ty, cô vẫn không động đậy chút nào.
Lệ Thâm cười một tiếng và bước tới hỏi cô: "Có phải tối qua anh làm quá mức hay không?"
"..." Dư Vãn không mở miệng, nhưng đáp án đã rất rõ ràng. Lệ Thâm khom xuống hôn lên môi cô, cánh
môi dán trên môi cô thầm thì: "Tối hôm qua em
quá nhiệt tình, anh không nhịn được." Dư Vãn: "..."
"Trong tủ lạnh còn đồ ăn, em ngủ thêm chút đi, hôm nay ở đây cả ngày cũng không sao."
Lệ Thâm vừa nói vậy, Dư Vãn mới như chợt bừng tỉnh từ cơn mơ: "Anh sắp ra ngoài à? Trợ lý và người
đại diện của anh có tới đón anh không?"
M* ki*p, cô còn đang nằm trên giường của Lệ Thâm đó!
Dư Vãn lập tức cuống lên, vùng vẫy muốn bò dậy, Lệ Thâm lại đè cô lại và vỗ về xoa đầu cô: "Yên tâm
đi, cho dù trợ lý và người đại diện tới cũng sẽ không tùy tiện vào phòng ngủ của anh, bọn họ chỉ
hoạt động ở tầng trệt."
"Ôi, giày của em còn ở dưới lầu!"
Lệ Thâm cười nói: "Lát nữa anh cất vào tủ giày." "Còn túi xách nữa, cũng ở dưới lầu."
"Rồi rồi, bây giờ anh xuống lấy lên cho em."
Lệ Thâm xuống phòng khách cất giày của Dư Vãn vào trong ngăn tủ rồi lấy túi xách của cô lên lầu.
Vừa mới vào phòng ngủ, giọng nói của Tiểu Đổng đã vang lên từ dưới lầu: "Anh Thâm, em tới đón anh."
Dư Vãn lập tức ngừng thở, trợn to mắt nhìn Lệ Thâm.
Dáng vẻ này quá đáng yêu, Lệ Thâm bị cô nhìn đến mức không chịu được mà đi tới cúi đầu hôn cô. Tiểu
Đổng không nghe tiếng trả lời thì đi lên lầu, Dư Vãn nghe tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần
thì vội vàng đẩy Lệ Thâm ra nhưng lại bị Lệ Thâm đè tay lại, hôn càng sâu hơn.
Tiểu Đổng đi tới cửa thì ngừng lại, cô không dám tùy tiện vào phòng của Lệ Thâm, cô giơ tay gõ cửa:
"Anh Thâm, anh tỉnh dậy chưa?"
Cuối cùng Lệ Thâm cũng buông Dư Vãn ra và đáp lại một câu: "Tôi đang thay quần áo, ra ngay."
"Vâng." Tiểu Đổng hỏi: "Vậy em xuống dưới làm cơm sáng?" "Ừ, làm nhiều một chút."
"..." Làm nhiều một chút? Chẳng lẽ định giữ đến tối ăn? Tiểu Đổng xoa xoa chóp mũi và nói: "Vâng."
Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, trái tim đập thình thịch của Dư Vãn vẫn chưa hồi phục lại. Cô trợn
mắt lườm Lệ Thâm và cố sức đẩy anh ra, Lệ Thâm đứng bên cạnh nở nụ cười nhìn cô.
Dư Vãn: "..."
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight) Sao Lệ Thâm lại trở nên hèn như vậy
chứ!
"Anh xuống trước, em đợi tí nữa rồi dậy hâm nóng đồ ăn lại." Lệ Thâm nhẹ giọng nói với Dư Vãn.
"Nếu buổi chiều đỡ hơn thì dắt Lili đi dạo đi." "Ừm..."
Lệ Thâm nghĩ một lát lại hỏi: "Có cần mua ít thuốc gì cho em không?" "... Không cần, cảm ơn."
"Anh đi đây." Vừa đi tới cửa, anh quay đầu lại nhìn Dư Vãn: "Thật sự đi đó."
"... Đi nhanh đi."
Tiểu Đổng nghe thấy tiếng bước chân của Lệ Thâm thì ló đầu ra nhìn: "Anh Thâm, hôm nay anh có
chuyện gì mà trông vui vậy?"
Lệ Thâm chợt dừng chân: "Trông tôi rất vui sao?" "... Đúng vậy."
"À, có lẽ là vì album đã thu âm xong rồi nên vui thôi."
"..." Tiểu Đổng im lặng một lát rồi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng: "Đúng rồi, lúc em mới vào thì thấy
Lili bị đeo rọ mõm, nó lại làm ồn à?"
"Ừ, dạo này ngày càng to gan." Lệ Thâm nhìn thoáng qua hướng sân vườn và đi ra ngoài: "Tôi ra xem
nó."
Lúc anh an ủi Lili, Tiểu Đổng đã làm xong một bàn bữa sáng, hoàn toàn đủ cho Lệ Thâm ăn nốt bữa
tối. Sau khi ăn sáng xong, cô lái xe đưa Lệ Thâm tới công ty, Dư Vãn nghe thấy tiếng khởi động xe
mới thở ra một hơi.
Vừa nãy Lệ Thâm đột nhiên hôn cô, cô sắp bị hù chết, lúc này tinh thần mới thả lỏng hơn chút, mệt
mỏi lại xuất hiện lần hai. Cô ngáp một cái rồi kéo chăn ngủ tiếp.
Lần này ngủ thẳng đến mười một giờ, Dư Vãn đứng dậy ngâm mình tắm rửa xong mới chậm chạp xuống lầu
ăn cơm trưa. Lili còn bị xích trong sân, nhưng mà rọ mõm đã được tháo ra, nó vừa thấy Dư Vãn xuống

lầu đã nhìn cô mà sủa.
Lúc Lệ Thâm đi đã chuẩn bị thức ăn và nước uống cho nó, bây giờ bên trong cái chén nhỏ của nó còn
thừa một tí, Dư Vãn mỉm cười xoa đầu nó: "Đợi chị ăn cơm trưa xong thì dắt em ra ngoài đi dạo."
"Gâu!" Lili lắc lư cái đuôi tỏ vẻ đồng ý.
Hôm nay Dư Vãn dắt Lili tới công viên Lệ Trạch dạo một vòng. Lili tựa như đã lâu chưa đi tới nơi xa
như vậy nên có vẻ vô cùng phấn khích.
Công viên Lệ Trạch có cây có hồ, có đường đi dành cho xe đạp và đi bộ, các cặp đôi kết hôn vào mùa
này cũng thành công tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.
Lúc công viên Lệ Trạch sửa chữa đã cố tình quy hoạch một khu vực chuyên dùng để tổ chức đám cưới,
bao gồm các tòa nhà tổ chức đám cưới với những phong cách khác nhau. Trúc Can cũng định làm đám
cưới tại công viên Lệ Trạch, nhưng sân lễ tại công viên đã được đặt lịch nửa năm trước, bọn họ
không thể không đổi sang địa điểm khác.
Dư Vãn dắt Lili ngắm nhìn các cặp đôi chụp ảnh cưới ở công viên, cô cảm thán mỉm cười: "Kết hôn
thật tốt nha."
Thường thì một người làm nghề nào đó quá lâu sẽ không còn hứng thú và kính nể đối với nghề đó,
nhưng mỗi lần Dư Vãn nhìn thấy các cặp đôi sắp cưới vẫn sẽ cảm nhận được hạnh phúc dào dạt tỏa ra
từ trên người họ.
"Gâu gâu!"
Lili phối hợp kêu vài tiếng, Dư Vãn sờ đầu nó và nói: "Lili cũng muốn kết hôn à?"
"Gâu!" Lili sủa một tiếng và chạy tới phía trước. Dư Vãn nhanh chóng nắm chặt dây dắt cho trong
tay: "Lili, đừng chạy! Lần sau không dẫn em ra ngoài nữa đấy!"
"Gâu!" Dưới sự uy hiếp của Dư Vãn, Lili cũng chạy chậm lại.
Sau khi đi dạo trở về, Dư Vãn gửi tin nhắn cho Lệ Thâm để báo cáo nhiệm vụ dắt chó đi dạo đã hoàn
thành.
Lệ Thâm vừa thấy thì lập tức gọi điện thoại cho cô. Dư Vãn thấy anh gọi tới thì hơi ngạc nhiên bắt
máy: "Anh không làm việc à?"
"Không có, công việc sắp kết thúc rồi." Lệ Thâm đi tới phòng nghỉ của mình và đóng cửa lại: "Em ở
nhà chờ anh là được."
"Ừm."
Lệ Thâm nói: "Hay là em lấy vài món quần áo để trong nhà anh luôn đi." "..." Dư Vãn khẽ nhếch lông
mày: "Không cần đâu, chúng ta ở gần vậy mà." "Nhưng cũng không tiện lắm."
Dư Vãn nghĩ một lát rồi nói: "Ở bên nhà anh quá nguy hiểm, em không muốn gặp phải chuyện như sáng
nay lần nữa."
Lệ Thâm cười khẽ một tiếng: "Vậy anh dọn ít đồ sang bên nhà em được không? Thế thì em không cần đi
mua áo sơ mi của nam, treo đồ của anh là được rồi, một công đôi việc."
"Được thôi." Dư Vãn cứ cảm thấy có lẽ anh đã tính toán như thế ngay từ đầu.
Đến tối Lệ Thâm vừa trở về đã lập tức dọn một ít đồ của mình sang nhà Dư Vãn, sau này nếu muốn qua
đêm ở nhà cô sẽ tiện hơn rất nhiều. Trong mấy thứ anh mang qua có cả vài hộp áo mưa, Dư Vãn giật
giật khóe miệng và giả vờ không thấy.
Hai người cứ vậy lén lút yêu đương, mà thời gian cũng bất giác tới ngày cưới của Trúc Can.
------oOo------
Hôn lễ của Trúc Can được tổ chức vào giữa tháng sáu. Trong thời gian này, công việc chủ yếu của Lệ
Thâm là chuẩn bị cho concert đầu tháng tám.
Buổi concert tương đối nhỏ và chỉ làm hai đợt nên thời gian khá dư dả.
Vào ngày hôn lễ, Lệ Thâm và Dư Vãn đều dành thời gian tới tham dự. Trúc Can thấy Lệ Thâm và Dư Vãn
cùng nhau tới thì lập tức lộ ra vẻ mặt ái muội: "Hai người các cậu có gì rồi đúng không? Có phải
lần sau sẽ được uống rượu mừng của người hai hay không?"
Dư Vãn bị hắn trêu chọc nên hơi ngại ngùng, Lệ Thâm khụ một tiếng, anh không thừa nhận cũng không
phủ nhận: "Tân hôn vui vẻ, đây là chút tấm lòng của tớ và Dư Vãn."
Anh đưa tiền mừng cho Trúc Can, Trúc Can sờ thử độ dày của bao lì xì thì cảm động: "Anh Thâm, cậu
đúng là người anh em tốt nhất của tớ!"
Ngay cả bao lì xì cũng là cùng nhau đưa, đây chắc chắn là quay lại với nhau rồi!
Lúc này hắn không thể không bội phục dự đoán của mình: "Anh Thâm, yên tâm đi, hôm nay tớ sẽ để lại
cho cậu phòng đơn, bên trong chỉ có mấy anh em đại học chúng ta, chắc chắn sẽ không có ai nói lung
tung gì đâu."
Lệ Thâm cười khẽ: "Tớ rất yên tâm về những người khác, miệng rộng nhất không phải là cậu à?"
"Cậu nói vậy tớ sẽ không vui, cậu xem đi, nhiều năm trôi qua như vậy mà tớ có nói gì về chuyện của
cậu và Lily không!" Trúc Can nói xong thì nhìn về phía Dư Vãn cố tình mặc váy dài ngày hôm nay:
"Lily, hôm nay cậu rất xinh đẹp đó nha, cậu rất phù hợp với tóc ngắn!"
"Cảm ơn." Dư Vãn mỉm cười nói với hắn: "Cậu đi tiếp đãi những người khác trước đi, bọn tôi tự đi
qua là được."
"Được thôi, đợt lát nữa ném hoa cưới, cậu nhớ phải tới đấy! Tớ đã nói với Trần Tư, bảo cô ấy lúc
ném hoa cưới thì cố ý ném về phía của cậu!"
"Hả?" Dư Vãn vừa định nói với hắn là không cần, Trúc Can đã rời đi tiếp đãi khách mời khác. Lệ Thâm
nhìn Dư Vãn đỏ mặt và mỉm cười nói với cô: "Chúng ta vào phòng trước đi, đợi lát cử hành nghi lễ
rồi ra."
"Ừm." Dư Vãn đi theo anh vài bước rồi lại không quá yên tâm: "Hay là em qua bên cô dâu một lát?"
Lệ Thâm cười kéo tay cô: "Em lại phát bệnh nghề nghiệp đấy ư? Hôm nay là tới tham dự hôn lễ, em
không phải người lập kế hoạch, không cần bận tâm."
"À..."
Dư Vãn bĩu môi, Lệ Thâm đứng bên cạnh rất hứng thú hỏi: "Em xem thử cách sắp xếp hiện trường hôm
nay đi, em muốn cho bao nhiêu điểm?"
Dư Vãn: "..."
Hôn lễ của Trúc Can làm đúng quy đúng củ, không có chỗ nào sơ suất.
Thật ra đây mới là bộ dạng hôn lễ thường thấy của đa số các cặp đôi sắp cưới.
Nghi lễ chính thức bắt đầu lúc mười hai giờ trưa, lúc này Dư Vãn mới thấy cô dâu. Cô gái khoác lên
mình chiếc váy cưới bao giờ cũng quyến rũ, ngay cả Lệ Thâm cũng nhịn không được mà cảm thán: "Không
ngờ Trúc Can có thể cưới được cô gái như vậy, cảm thấy một đóa hoa tươi..."
Anh còn chưa nói hết lời đã bị Dư Vãn ngắt quãng: "Được rồi, Trúc Can cũng không kém như vậy đâu."

Lệ Thâm cười không nói, hôn lễ được tiến hành đâu vào đấy dưới sự chủ trì của MC. Trúc Can vốn định
mời Lệ Thâm làm phù rể, nhưng với một câu hỏi thiết thực "Lệ Thâm làm phù rể thì làm gì còn người
nhìn anh chứ?" của Trần Tư đã hoàn toàn xua tan ý tưởng này của Trúc Can.
MC rất biết cách kích động bầu không khí trong hội trường mà kể lại câu chuyện tình yêu của Trúc
Can và Trần Tư một cách cảm động lòng người, tới đoạn bố của Trần Tư phát biểu cũng cực kì cảm
động, không ít người thân bạn bè tại hội trường đều hơi đỏ vành mắt.
Lệ Thâm đứng trong góc không nói chuyện nhưng nhìn nét mặt thì tựa như rất xúc động.
Tiến trình thực hiện xong, MC phá vỡ bầu không khí ấm áp trong hội trường và tuyên bố bắt đầu màn
ném hoa cưới mà mọi người đều mong chờ.
Trúc Can vội vàng ra hiệu cho Dư Vãn đứng cạnh Lệ Thâm, Dư Vãn xua xua tay, ý bảo mình không đi
qua. Lệ Thâm cúi xuống nhìn cô: "Không đi sao?"
Dư Vãn nói: "Không đi được, anh xem phù dâu có vẻ rất muốn bắt được đó."
Phù dâu đều là bạn thân của cô dâu, có lẽ người ta đã dặn cô dâu ném hoa cho mình, Trúc Can lại bắt
Trần Tư ném hoa cưới cho cô thì sợ là hơi làm khó Trần Tư.
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Lệ Thâm cười cười không nói, Trúc Can cực kì nôn nóng đứng trên sân khấu. Tại sao trên hôn lễ của
hắn, hắn còn phải lo nghĩ tới tình cảm của Lệ Thâm và Lily chứ!
Trần Tư thấy Dư Vãn không tới nên ném hoa cưới về phía phù dâu, sau khi phù dâu bắt được hoa cưới
thì vui đến mức nhảy cẫng lên tại chỗ. Dư Vãn không khỏi nở nụ cười.
Sau khi ăn tiệc xong, Lệ Thâm nói dẫn cô ra đi ra ngoài chút. Mặc dù hôn lễ của Trúc Can được cử
hành trong nhà, nhưng cách đó không xa có một bãi cỏ, phong cảnh không tệ lắm.
Hai người tìm một chỗ hơi khuất và ngồi xuống, Lệ Thâm lấy ra một đóa hoa tươi từ sau lưng như làm
ảo thuật: "Tặng cho em, đây là bó hoa cưới xinh đẹp nhất của cô dâu."
Dư Vãn nhìn bó hoa trước mặt, hơi ngây người: "Anh lấy từ đâu đấy?"
Đừng nói là chạy tới hỏi xin của cô dâu đấy?
Lệ Thâm cười cười và đặt bó hoa vào tay cô: "Bí mật." "... Không nói thì thôi." Dư Vãn nói thầm một
câu.
Lệ Thâm nhích người tới gần cô, đôi mắt xinh đẹp mà mỗi khi nhìn cô chăm chú luôn chứa đựng đầy
tình cảm dịu dàng, giờ phút này cũng chăm chú nhìn cô: "Con gái mặc áo cưới thật sự rất xinh đẹp.
Một ngày nào đó trong tương lai, em có bằng lòng vì anh mà khoác lên mình chiếc váy cưới không?"
Dư Vãn bất ngờ, cô ngơ ngác nhìn Lệ Thâm. Lệ Thâm vẫn chăm chú nhìn cô như thể đang kiên nhẫn chờ
cô trả lời, Dư Vãn cầm bó hoa trong tay và há to miệng, một hồi sau mới nói: "Anh đây là đang cầu
hôn ư?"
Lệ Thâm cười cười: "Diễn tập thử trước, anh sợ tới lúc đó lại giống như Trúc Can không biết làm
sao."
"Anh muốn kết hôn với em?" "Em không muốn sao?"
Dư Vãn nhìn anh, chóp mũi bỗng nhiên chua chát: "Lệ Thâm, anh không hận em chút nào ư? Không hận vì
lúc trước em chia tay với anh?"
Ánh mắt Lệ Thâm u ám đi, anh yên tĩnh ngồi nhìn cô hồi lâu rồi mới nói: "Ban đầu có hận, lúc ấy anh
không hiểu tại sao em lại muốn chia tay với anh. Nhưng bây giờ anh đã hiểu, tình yêu là thứ duy
nhất không tồn tại lâu dài, em trở về thành phố C để phát triển cũng là quyết định chính xác. Hiện
giờ hai người chúng ta đã trở nên tốt hơn trước kia không phải sao?"
Nhưng mà lúc chia tay, rõ ràng là anh đã khổ sở như vậy mà...
"Khi đó chúng ta còn quá trẻ." Lệ Thâm nâng tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Dư Vãn: "Nếu đã
quyết định bắt đầu lại lần nữa thì không cần gò bó với quá khứ, sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn."
"Ừm..." Dư Vãn mím môi gật đầu.
Cô vẫn còn khóc thút thít, Lệ Thâm bất đắc dĩ mỉm cười nói với cô: "Nếu em còn khóc, anh sẽ hôn em
ngay tại đây."
Dư Vãn lau nước mắt rồi nở nụ cười nhìn sang Lệ Thâm: "Lần trước là em nói chia tay, bây giờ trừ
phi anh chia tay với em, nếu không thì em sẽ không bao giờ nói chia tay nữa."
Lệ Thâm nhìn cô, ánh mắt hơi âm u: "Anh thấy em thật sự rất muốn để anh hôn em."
Dư Vãn đứng dậy chạy về phía phòng tiệc: "Được rồi, mau quay lại nào! Đợi lát nữa anh lại để người
nhận ra được bây giờ!"
Lệ Thâm nhếch môi đuổi theo cô.
Sau khi hôn lễ của Trúc Can kết thúc, Lệ Thâm lại tập trung vào những buổi tập luyện cho concert.
Hôm nay kết thúc công việc sớm, anh không để Tiểu Đổng đưa anh về, vừa về tới nhà thì lập tức đi
qua nhà Dư Vãn.
Dư Vãn vẫn chưa tan làm, anh lấy một chai nước từ tủ lạnh và uống một hớp, sau đó nhìn áo sơ mi và
áo thun nam Dư Vãn treo trên ban công.
Đều là quần áo của anh.
Anh cong môi, đi đến sô pha ngồi xuống và gửi tin nhắn cho Dư Vãn.
Lúc này Dư Vãn đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô: "Con đã nói công việc của con rất bận rồi."
"Đúng đúng đúng, cô bận ăn sinh nhật mà tôi gọi cho cô, cô cũng không tiếp." Mẹ của Dư Vãn nhìn
cánh cửa trước mặt, xác nhận không sai và đi về phía trước: "Dù sao cô cũng không về nhà, tôi chỉ
có thể đến nhà tìm cô."
"Hả? Con đã nghe ba nói về chuyện của bà ngoại, con sẽ dành thời gian trở
về!"
"Ừ, cứ vậy đi." Mẹ Dư cúp điện thoại và nói với bảo an trước mặt: "Chào cậu, tôi là mẹ của chủ nhân
của tòa nhà 47 chung cư 3 phòng 602."
"Xin vui lòng chờ một lát." Bảo an kết nối điện thoại giúp bà, Lệ Thâm ở trong phòng nghe tiếng
chuông thì lập tức đi ra ấn trò chuyện.
Bảo an nhìn màn hình nói: "Chào ngài, có một vị phu nhân nói là mẹ của ngài, tôi muốn xác nhận với
ngài."
Nhìn màn hình điện thoại không quá rõ, nhưng là nam hay nữ thì có thể nhận ra được. Lệ Thâm còn
chưa kịp phản ứng lại, mẹ Dư đã đẩy bảo an ra và nhìn màn hình nói: "Cậu là ai vậy? Sao lại ở trong
nhà của con gái tôi??"
Editor có lời muốn nói: Bởi vì mẹ Dư Vãn rất nghiêm khắc, thái độ đối với Dư Vãn là kiểu ngoài lạnh
lùng nhưng trong rất thương nên mình để xưng hô của bà ấy với Dư Vãn là tôi-cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.