Bởi vì chuyện bị cảm, Lệ Thâm quyết định trừ khẩu phần ăn vặt của Lili hai ngày, còn nhắc nhở mình phải đóng cửa phòng trước khi ngủ vào ban đêm. Bây giờ đã là ba giờ chiều, cả ngày nay Lệ Thâm chỉ mới ăn một chén cháo sữa bò, lúc này hơi đói. Anh vặn mở bếp lửa, lấy thìa khuấy đều cháo sữa bò còn thừa trong nồi. Cháo trong nồi dần dần được đun nóng, mùi thơm nức mũi tràn ra ngoài. Lệ Thâm múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng. Nhiệt độ của cháo không quá nóng cũng không quá lạnh, cháo trắng trộn lẫn với hương sữa bò vừa chạm vào miệng là tan, mang lại cảm giác hạnh phúc không thể tả. Lệ Thâm khẽ nhếch môi, thầm nghĩ cháo sữa bò của Dư Vãn nấu đúng là ngon hơn mình làm rất nhiều. Anh vừa ăn hết cháo trong nồi liền gửi tin nhắn cho Trì Lộ, nói cổ họng của mình bị viêm, phải kéo dài ngày thu âm thêm một ngày. Sau đó nghe một hồi phê bình. Vào mồng năm, Lệ Thâm chính thức bắt đầu thu âm bài hát cho album mới, mà ảnh chụp tạp chí được chụp không lâu trước đó cũng được công bố trên Weibo. Tạp chí kỳ này có một bộ ảnh của Lệ Thâm, trang bìa cũng là hình của anh, fans đã sớm gào khóc đòi ăn trên Weibo. Weibo chính thức của tạp chí vừa tung ra vài tấm áp phích, các fans lập tức ùa đến. Để đạt doanh số cao, lần này trang chính thức tạp chí tung áp phích hết sức có tâm cơ, ví dụ như ảnh Lệ Thâm đứng bên cạnh cửa sổ cởi quần áo. Chiếc áo len trắng được anh kéo lên một chút, lộ ra một đoạn eo nhỏ, để lộ một phần nhỏ như vậy cũng đủ khiến fans rít gào. "A a a a a a! Eo thon nhỏ của Thâm ca!" "Khi nào tạp chí được phát hành, tui mua với số lượng lớn được không!" "Muốn leo núi trên cơ bụng của anh Thâm! Đừng cản tui!! [quỳ].""Lệ Thâm gợi cảm như vậy, không bằng chúng ta để anh ấy..." "Thâm Thâm, mời anh tiếp tục cởi [chờ mong] [chờ mong] [chờ mong]." "Cầu anh Thâm đóng phim [quỳ].""Lúc nào có buổi hòa nhạc! Em muốn đi gặp anh! Lập tức! [mắng]." Hot search trên Weibo rất nhanh bị fans của Lệ Thâm chiếm đóng, đến tối Dư Vãn về nhà cũng thấy được trên trang đầu của mình. Lệ Thâm trong ảnh thực sự rất gợi cảm, cả người đều đang tỏa ra hormone, kiểu nửa che nửa lộ này so với hoàn toàn khỏa thân còn khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Dư Vãn thấy một bình luận nóng bỏng mà ngắn ngủi nào đó với hai từ "Muốn ngủ" liền giựt giựt khóe môi. Bọn họ muốn ngủ với Lệ Thâm, mà cô đã từng ngủ với Lệ Thâm. Đó là vào mùa đông đầu tiên có tuyết rơi ở thành phố A, còn là một trận tuyết lớn hiếm gặp. Bởi do một người thích nhiếp ảnh chụp lại cảnh tuyết lớn ở công viên Lệ Trạch và được chia sẻ phổ biến trên mạng, nên mùa đông năm ấy có rất nhiều cặp đôi đặc biệt chạy tới công viên Lệ Trạch để chụp ảnh. Dư Vãn và Lệ Thâm cũng không ngoại lệ. Cảnh tuyết lớn ở công viên Lệ Trạch đẹp đến nỗi chấn động, một người sợ lạnh như Dư Vãn cũng không ngần ngại mà nằm xuống mặt tuyết để Lệ Thâm chụp hình cho cô. Lệ Thâm cầm điện thoại liên tục chụp cho cô rồi vội vàng kéo cô ngồi dậy khỏi mặt tuyết. Quần áo, mũ và tóc của Dư Vãn đều bị dính bông tuyết, Lệ Thâm vừa phủi giúp cô vừa hỏi: "Có lạnh không?" "Tàm tạm!" Dư Vãn dùng bàn tay lạnh đến đỏ bừng lướt xem album ảnh trong điện thoại của Lệ Thâm, giữ lại mấy tấm mình cảm thấy đẹp nhất: "Em muốn cài nó thành ảnh màn hình điện thoại của em." Lệ Thâm nghe xong, ngạc nhiên nói: "Hả? Ảnh màn hình điện thoại của em không phải là anh à?" "... Ai muốn để ảnh của anh chứ!" Dư Vãn thay ảnh màn hình 'Chiêu tài tiến bảo' ban đầu của mình thành bức ảnh trên nền tuyết. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Lệ Thâm, bọn họ lại chụp chung một tấm để cài làm ảnh màn hình máy tính. Khi trời sập tối, hai người mới rời khỏi công viên Lệ Trạch, Lệ Thâm đưa Dư Vãn trở lại nhà thuê của cô mới trở về ký túc xá trường học. Hiện tại trong phòng ngủ chỉ còn Lệ Thâm và Trúc Can ở, tháng sau Trúc Can cũng chuyển ra khỏi ký túc xá. Lúc Lệ Thâm trở lại ký túc xá, bên trong không có ai, anh bật đèn và ngồi trước máy tính gửi tin nhắn cho Dư Vãn: "Trong ký túc xá chỉ còn một mình anh, thật đáng thương nha QAQ." Lúc này Dư Vãn đã tắm xong, cô thoải mái ngồi trên giường, mỉm cười nhìn điện thoại: "Thảm như vậy à?" A Thâm: Đúng vậy! Anh không muốn ở trong ký túc xá nữa! Lily: Vậy anh muốn ra ngoài thuê nhà sao?Lệ Thâm không phải người địa phương ở thành phố A, nếu không ở ký túc xá thì chỉ còn cách tự mình thuê nhà. A Thâm: Ừm, tháng sau Trúc Can cũng chuyển ra ngoài, anh không muốn ở lại đây một mình, thật đáng sợ. Lily: ... Lily: Nam sinh như anh cũng sợ điều này? A Thâm: Chẳng lẽ em không sợ ư? Chơi máy tính một mình vào buổi tối thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau, không biết có nên quay đầu lại hay không đây. Lily: ... Lily: Anh đừng nói nữa, em đã tưởng tượng ra. A Thâm: Đừng lo lắng, nếu em sợ thì anh có thể chuyển qua ở chung với em nha [đáng yêu]. Dư Vãn: "..."
Cô bị mắc bẫy đúng không? Đây mới là mục đích của Lệ Thâm sao? Nhìn lời đề nghị Lệ Thâm vừa gửi tới, tai Dư Vãn hơi đỏ lên, cô biết thiếu niên ở độ tuổi này đều tràn đầy sinh lực. Tuy rằng bình thường cô có ôm ấp hôn hít với Lệ Thâm, nhưng vẫn chưa bao giờ tiến tới hành động thân mật hơn. Nếu Lệ Thâm chuyển tới đây ở chung với mình, vậy nhất định sẽ... Không được, chỉ cần nghĩ tới nó, Dư Vãn đều cảm thấy mình muốn bốc cháy! Lily: Nhà bên em rất nhỏ. A Thâm: Không quan trọng! Phòng ngủ của bọn anh cũng không lớn nha! Dư Vãn: "..."Lily: Giường của em cũng không lớn. A Thâm: Đó không phải vừa khớp sao [thẹn thùng]. Dư Vãn: "..."Lão sói xám! Mau mau lộ ra cái đuôi! Lily: Anh đúng là vì đi ngủ [mỉm cười].A Thâm: Không phải, anh là vì muốn ngủ với em [thẹn thùng]. Lily: [mỉm cười] Nếu là ngủ theo cách đơn thuần, em có thể suy nghĩ lại. A Thâm: ...A Thâm: Anh rất đơn thuần QAQ, em nghĩ gì vậy QAQ. Dư Vãn: "..."Tại sao lại có vẻ như là cô đang ăn hiếp cậu ta?? Cuối cùng Lệ Thâm vẫn được toại nguyện mà chuyển vào nhà thuê của Dư Vãn vào một ngày thứ sáu ấm áp. Trường học chưa có thông báo nghỉ hè chính thức nên Lệ Thâm không dọn hết đồ lại đây. Dư Vãn đã đưa chìa khóa cửa cho cậu, lúc cậu kéo va li tới, Dư Vãn còn đang đi làm. Quen nhau hơn nửa năm, cậu đã đưa Dư Vãn trở về nơi này rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào đi vào ngồi. Lần này, cuối cùng cậu cũng có thể quang minh chính đại* bước vào. * Quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám. Như Dư Vãn đã nói, nhà ở rất nhỏ, trang trí cũng đơn giản nhất, ở một bên cửa vào là tủ đựng chén mini, một bên là phòng vệ sinh, sát bên tường phía trong được đặt một chiếc giường dài 1 mét 5, đối diện giường là cửa sổ bốn cánh, trước cửa sổ để một bàn máy tính và một cái ghế sô pha nhỏ cho hai người. Lệ Thâm kéo đồ đạc vào trong nhà, mở ra tủ quần áo sát tường ở phía khác. Đây là tủ quần áo ba cửa, bên trong treo đầy quần áo của Dư Vãn. Hôm nay vì Lệ Thâm phải dọn tới đây nên cô đã sắp xếp đồ của mình qua một bên để chừa chỗ cho cậu. Lệ Thâm nhìn quần áo được treo bên trong của Dư Vãn, nhếch môi treo quần áo của mình vào. Sau khi thu dọn xong, cậu cố ý chụp một tấm hình gửi cho Dư Vãn. A Thâm: Anh đã tới rồi, đồ đạc cũng thu dọn xong.A Thâm: Quần áo của anh đã chính thức bước vào tủ quần áo của em [ngầu lòi]. Dư Vãn: "..." Cậu ta có cần phải dùng biểu hiện đáng ghét như vậy không.Lily: Hôm nay em phải tăng ca, có lẽ hơn bảy giờ mới về nhà. Tối nay anh muốn ăn gì để em mua về luôn. A Thâm: Em mua cái gì anh ăn cái đó, anh dễ nuôi lắm. Lily: ... Vậy em mua ít rau và thịt nướng?A Thâm: Ok! Chờ em! Dư Vãn: "..."Lúc cô về đến nhà thì đúng bảy giờ rưỡi tối, trong tay xách theo thịt nướng và rau, Dư Vãn vừa mở cửa ra liền thấy Lệ Thâm chỉ mặc quần đùi đứng trước cửa. Dư Vãn bất ngờ chớp mắt một cái rồi la lên: "Anh đang làm gì vậy! Sao lại không mặc quần áo!" Lệ Thâm cũng hơi sửng sốt, sau đó nhìn cô nói: "Anh thấy em chưa về nên định đi tắm, nếu em vào nhà trễ một chút nữa là có thể thấy anh khỏa thân toàn tập nha." Dư Vãn: "..." Cô không muốn nhìn thấy nó! Cô không thừa nhận điều đó! Dư vãn ửng hồng hai má, quay mặt đi.Lệ Thâm mặc lại quần áo vừa cởi ra: "Nếu em đã về thì chúng ta ăn cơm trước đi! Anh sẽ đi tắm sau." Dư Vãn bất đắc dĩ đặt hộp cơm lên bàn, cởi áo khoác ngồi xuống ghế sô pha: "Anh không thể cởi quần áo trong phòng vệ sinh sao?" Lệ Thâm vô tội nói: "Bọn anh đã quen làm vậy trong ký túc xá, vả lại vừa rồi rõ ràng là em nhìn anh, người phải hét lên cũng nên là anh chứ nhỉ." "..." Ha ha. Dư Vãn không để ý đến cậu, nhưng cậu lại mong đợi tiến tới: "Em mua gì vậy?" Cậu cách Dư Vãn rất gần, hơi thở trên người lập tức bao phủ xung quanh Dư Vãn. Trong không gian nhỏ hẹp, cảm giác này càng được phóng đại, làm cho nhịp tim của Dư Vãn đập nhanh hơn. Cô mím môi, di chuyển sang bên cạnh: "Anh ngồi xê qua một tí đi, đừng lấn chỗ với em." Lệ Thâm ấm ức nói: "Rõ ràng là ghế sô pha của em quá nhỏ, anh ngồi xuống đã chật ních!" "... Em đã nói trước là chỗ này rất nhỏ, do anh cứ luôn đòi tới!" "Được rồi được rồi, vậy nên chúng ta chen chúc một tí thôi mà!" Cậu nói xong, không biết là cố ý hay vô ý mà dịch lại gần Dư Vãn. Phía bên cạnh Dư Vãn không thể dịch sang nữa, đành mặc kệ cậu dính vào bên người mình. Hai người ăn xong bữa tối, Lệ Thâm dọn dẹp bàn ăn rồi đem túi rác đặt ngoài cửa. Lúc trở về, Dư Vãn đã mở máy tính ngồi trước bàn. Lệ Thâm tò mò thò lại gần: "Em đang làm gì vậy?" Dư Vãn đẩy cái đầu dựa quá gần của cậu, nhìn chằm chằm vào màn hình và nói: "Có một bản kế hoạch cần chỉnh sửa, anh đi tắm trước đi." Lệ Thâm chuyển động con ngươi, gật đầu nói: "Anh đi tắm trước."
"Đi đi." Dư Vãn vừa nói xong lại bổ sung thêm: "Vào phòng vệ sinh rồi hẳn cởi quần áo!" Lệ Thâm bĩu môi nhìn Dư Vãn, cầm khăn tắm đi vào phòng vệ sinh. Không bao lâu sao, trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, Dư Vãn nghe tiếng nước ào ào, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thực ra bản kế hoạch này cũng không cần sửa, cô chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với việc Lệ Thâm ở chung nhà với mình. Mặc dù bọn họ đã quen nhau nửa năm, cũng từng có cử chỉ thân mật, nhưng ở chung... Cô vẫn hơi luống cuống! Lệ Thâm chưa tốt nghiệp đại học, cả người tỏa ra hormone thanh xuân, sự kích thích này đối với cô mà nói là quá lớn. Cô nhìn chằm chằm vào máy tính một hồi lâu, nghe được Lệ Thâm ở trong phòng tắm kêu cô: "Vãn Vãn, anh quên lấy quần lót, em lấy giúp anh một cái với." Dư Vãn: "..." Cậu ta được thượng đế đặc biệt phái xuống để cô độ kiếp đúng không??? "Em, em không biết anh để chỗ nào cả, tự anh đi mà lấy!""Hở? Vậy anh khỏa thân đi ra lấy nhen." Dư Vãn: "..."Cô nghe được Lệ Thâm thực sự đang mở cửa, vội vàng nói: "Anh đừng ra ngoài, em đem vào cho anh!" "À, được thôi." Giọng nói của Lệ Thâm nghe có vẻ hơi nuối tiếc: "Anh đặt nó ở trên cùng của va li, em mở ra là thấy." "Ừm..." Dư Vãn đi qua mở va li, đúng là thấy được một cái quần lót nam. Cô dùng hai ngón tay kẹp lấy mục tiêu, cũng không có xấu hổ mà nhìn lại lần hai, lập tức đi tới phòng vệ sinh gõ cửa. Tiếng mở khóa cửa vang lên, Lệ Thâm ló đầu tóc ướt nhẹp ra ngoài. Cậu mỉm cười với Dư Vãn, nói với cô: "Cảm ơn." "Không có gì, lần sau anh..." Dư Vãn chưa kịp nói hết đã bị một cổ sức lực kéo vào trong phòng vệ sinh. Khung cảnh trước mắt choáng một cái và dừng lại ngay trước mắt là gương mặt gần sát của Lệ Thâm. Đẹp vượt mức cho phép. Cậu đè Dư Vãn dựa vào vách tráng gạch men trong phòng tắm, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt cô. Dư Vãn thấy bên eo cậu được treo một chiếc khăn tắm, mím môi không dám nhìn thẳng cậu: "Anh nói dối, anh cố ý lừa em tới đây." Lệ Thâm cười cười, cúi đầu chạm vào mũi cô, mỗi khi nói, cánh môi đều sẽ nhẹ nhàng cọ qua môi cô: "Không phải em cũng nói dối à, rõ ràng em không có công việc cần làm." Trái tim Dư Vãn sắp nổ tung, trong phòng tắm đầy mùi sữa tắm, ngay cả những viên gạch men sứ lẽ ra phải lạnh lẽo cũng trở nên nóng bỏng. "Sao em lại muốn trốn tránh anh?" Giọng nói của Lệ Thâm càng ngày càng thấp, cuối cùng tựa như một chiếc lông vũ lơ lửng trong không trung, khẽ gảy vào trái tim Dư Vãn. Dư Vãn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ biết cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của hai người. "Vãn Vãn..." Lệ Thâm gọi tên cô, trong giọng mang theo cảm xúc hiểu rõ nhau, Dư Vãn cảm giác được cậu ngày càng gần mình hơn, nhưng cô không muốn đẩy cậu ra. Không biết từ khi nào vòi hoa sen bị chạm mở, dòng nước ấm rơi xuống cùng lúc với nụ hôn của Lệ Thâm cùng nhau che phủ toàn bộ cơ thể. Âm thanh của nước và tiếng thở hổn hển nặng nề hòa vào nhau và vang vọng trong phòng tắm nhỏ này rất lâu. Lệ Thâm không chỉ đột nhập vào cuộc sống của cô, mà còn đột nhập vào cơ thể cô. Sáng hôm sau, Dư Vãn ngủ thẳng giấc đến tận mười giờ. Phản ứng đầu tiên sau khi mở mắt là, xong rồi, đi làm muộn! Cô lập tức ngồi dậy như cá chép giãy đành đạch, cơn đau nhức nối gót theo sau nhắc nhở cô về những gì đã xảy ra đêm qua, cũng làm cho cô nhớ lại, hôm nay là thứ bảy. Cô lại nằm xuống, mặt nóng bừng. Lệ Thâm không ở trong phòng, không biết đã đi đâu mất. Quả nhiên cậu ta đã có mưu tính từ trước, nam sinh đứng đắn sao có thể mang bao cao su theo để chuyển nhà! Cô bình tĩnh lại một lúc rồi lấy điện thoại của mình ra, phát hiện trên màn hình có tin nhắn của Lệ Thâm. A Thâm: Bé cưng Vãn Vãn thân yêu, anh ra ngoài mua đồ ăn nhé! Trưa hôm nay đợi anh thể hiện tài năng cho em xem! Yêu em, yêu em [trái tim] [trái tim] [trái tim]. "..." Dư Vãn nghĩ, tối hôm qua anh đã để lộ rồi. Nghĩ về đủ kiểu tối qua, Dư Vãn lo lắng nhấp vào hình đại diện của Chu Hiểu Ninh, trưng cầu ý kiến của cô ấy: "Ngủ với nam sinh viên có vi phạm pháp luật không???" Ninh Ninh: ... Ninh Ninh: Nó phụ thuộc vào nam sinh viên này có tự nguyện hay không. Dư Vãn: À... Chắc là cậu ấy rất tự nguyện, tinh lực rất dồi dào.Ninh Ninh: ????? Ninh Ninh: Cậu đừng nói với tớ là cậu đã ngủ với Lệ Thâm. Dư Vãn: ... Có quá đáng không? Ôi, đều do tớ không kiềm chế được, cậu ấy còn đang học đại học, chưa tốt nghiệp nữa [che mặt]. Ninh Ninh: ... Cậu đây là được tiện nghi còn khoe mẽ à?!!! Dư Vãn: Không có, biết không vi phạm pháp luật là tớ yên tâm rồi. Ninh Ninh: [mỉm cười] [mỉm cười].Ninh Ninh: Nhưng tớ muốn đoạn tuyệt với cậu [mỉm cười].
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]