Edit: Mi tần
Beta: Ca quý tần
*Một câu trong bài thơ Bích Đàm (碧潭) của tác giả Dư Quang Trung (余光中) Người Đài Loan.
Từ lúc bảy tuổi, Mạc Nam Kiêu thường xuyên mơ thấy cô ấy.
Nhắc đến rất buồn cười, bọn họ chỉ là người qua đường gặp thoáng qua nhau, cậu lại nhớ lời cô hơn mười năm.
Năm cậu năm tuổi rưỡi, công viên Happy Valley Bắc Kinh, có một cô bé tên Đóa Đóa nói … muốn gả cho cậu.
Có lẽ, nhân vật chính còn lại của câu chuyện xưa đã sớm quên mất đoạn quá khứ này rồi.
—–
“Nam Kiêu, ăn sáng nào.” Giọng nói của Thi Phong vang lên ngoài cửa.
Mạc Nam Kiêu vỗ nước lạnh lên mặt vài lần, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
Khoảng khắc con người tuyệt vọng nhất, là khi ý thức được mơ cũng chỉ là mơ.
Giữa trời hè tháng tám Bắc Kinh bị mọi người gọi là ‘lồng hấp’.
Điều hòa trong nhà được chỉnh ở độ lạnh nhất, Nam Kiêu mặc áo mùa Thu tay dài xuống lầu ăn cơm.
Thi Phong và Mạc Nghịch đã ngồi trên bàn ăn, Mạc Nam Kiêu gật đầu với Thi Phong, xem như chào hỏi.
“Nam Kiêu, hôm nay con có bận không?” Thi Phong hỏi cậu.
Nam Kiêu lắc lắc đầu: “Không vội.”
Thi Phong: “Ừ, thế lát nữa mẹ và ba dẫn con ra ngoài mua một số đồ dùng đến trường nhé.”
Mạc Nam Kiêu “vâng” một tiếng, sau đó ăn cơm.
Nhà bọn họ là một nhà ba người bình thường, nhưng lại không giống như những gia đình ba người khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-nghich-phong/3063251/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.