Edit: Miri
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Sau khi Mạc Nam Kiêu ngồi xuống, Thi Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngồi song song với Mạc Nghịch, khiến cô cảm thấy một loại áp lực khó nói. Có lẽ là do anh cao quá.
Thi Phong nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Mạc Nam Kiêu, siết nhẹ, nụ cười dịu dàng luôn hiện trên mặt.
Mỗi lần tiếp xúc với Mạc Nam Kiêu, Thi Phong luôn cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô không cần biết Mạc Nam Kiêu có biết cô là mẹ cậu không, cũng không cần cậu nói cậu yêu cô.
Chỉ cần được ở cạnh cậu, Thi Phong đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Siết tay cậu, hôn má cậu, hay nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của cậu, khuôn mặt cậu khi ngủ, đã đủ rồi.
…
“Có thể dạy Nam Kiêu nói ‘bố’ được không.” Mạc Nghịch nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ một lúc, “Nam Kiêu chưa từng gọi ‘bố’.”
Thi Phong gãi gãi mu bàn tay của Mạc Nam Kiêu, cười hỏi anh: “Thật à? Nam Kiêu của chúng ta không biết gọi ‘bố’ à?”
Mạc Nam Kiêu cúi đầu, không nói lời nào.
Thi Phong: “Cô đã từng dạy em rồi mà, b—— ố——”
“Bố, bố, bố.”
Giọng nói rất nhỏ, giọng điệu cũng không tốt lắm, nhưng Mạc Nghịch nghe được lại rất hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên con trai của anh gọi bố, thật là dễ nghe.
Thi Phong cúi đầu hôn một cái lên má Mạc Nam Kiêu, “Giỏi quá, sau này Nam Kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-nghich-phong/3063201/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.