Trạng thái tuyệt vọng nhất trong cuộc sống con người là nhẫn nhịn chịu đựng.
Bởi đã mất đi tư cách và sức lực để phản kháng, nên chỉ có thể bị ép chịu đựng tất cả mọi thứ mà cuộc sống mang đến.
Cuối cùng, lại thờ ơ nói một câu “quen rồi” như mây bay gió thoảng để hình dung sự nhẫn nhục mình phải chịu đựng.
Cũng không bao giờ cố gắng phản kháng.
Bệnh trầm cảm được chữa khỏi, quả là kì tích mà ông trời ban cho Thi Phong cô.
Sau khi chữa khỏi bệnh, mục tiêu sống của cô chỉ còn: dành lại tất cả tình cảm cho gia đình của cô. Còn tình yêu nam nữ, từ đó đến nay cô chưa bao giờ có hi vọng xa vời về nó.
Hậu quả khi quá dựa dẫm vào ai đó, cô đã lĩnh đủ từ sáu năm trước rồi.
Dù sợ cô đơn, dù muốn có một người sóng vai. Quen rồi sẽ đỡ hơn.
…
Xe nhanh chóng đến quán cơm đó, Thi Phong và Tống Chu cùng bước vào phòng đặt trước.
Người nhà anh còn chưa đến. Tống Chu kéo một cái ghế ra, nói với Thi Phong: “Ngồi xuống trước đi.”
Thi Phong: “Cảm ơn.”
Thi Phong và Tống Chu cùng ngồi xuống, cô xoa xoa tay, “Làm sao giờ, tôi thấy lo lắng quá. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên ra mắt người nhà đó.”
Tống Chu cười, “Bố mẹ tôi rất dễ nói chuyện. Sẽ không làm khó cô đâu.”
Thi Phong nghĩ ngợi, nói với Tống Chu: “Nếu không anh chỉ hướng cho tôi đi. Anh muốn tôi diễn tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-nghich-phong/3063197/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.