Trận đấu hôm nay kết thúc, Mộ Dữu cùng mọi người thu dọn hiện trường, lê thân xác mệt mỏi tới nhà ăn mang bữa tối trở về ký túc xá.
Đẩy cửa vào, ba người bạn cùng phòng đang ngồi xem chương trình giải trí.
Kể từ lần trước khi Đồng Lạc Dao ngã bệnh phải nhập viện, bầu không khí trong ký túc xá vô cùng hòa thuận, ba người bọn họ bắt đầu dính lấy nhau.
Mọi người nghe được động tĩnh cùng nhau quay đầu, Mộ Dữu cười chào hỏi.
Hách Mộng Thành thấy cô một tay bưng cơm, một tay ôm bụng, vội vàng đứng lên: "Dữu Tử, cậu sao thế?"
Sắc mặt Mộ Dữu hơi tiều tụy: "Tớ đến tháng nên hơi đau một chút, không sao đâu."
"Vậy cậu uống nước đường đỏ đi." Đồng Lạc Dao vội vàng bưng nước đường đỏ của mình tới, rót nước nóng vào cốc cho cô.
Mộ Dữu ngồi xuống ghế, hai tay nhận lấy, nhiệt độ ấm áp dọc theo lòng bàn tay truyền đến: "Cảm ơn cậu."
Trách Trách lo lắng hỏi: "Cậu đến tháng không phải là không đau sao, lần này làm sao vậy?"
Mộ Dữu đúng là không có thói quen đau bụng kinh.
Cô nhỏ mồ côi mẹ từ nhỏ, dì giúp việc trong nhà khó tránh khỏi lơ đễnh, trước kia cô nhỏ thường xuyên bị đau bụng kinh, uống thuốc bắc điều hòa cũng không có tác dụng gì lắm, hiện tại sinh Điềm Điềm mới đỡ hơn một chút.
Bởi vì đã nếm trải sự đau đớn này, cho nên Mộ Du Vãn đặc biệt chăm sóc Mộ Dữu về mặt này, sợ rằng Mộ Dữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-em-that-ngot-ngao/2692435/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.