Công viên giải trí chật ních người, tay Mộ Dữu vẫn bị Doãn Mặc nắm chặt, vừa giãy giụa vừa nói: "Làm gì có chỗ nào không có người chứ? Anh nhìn đi, chỗ nào cũng toàn người là người, nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói luôn ở đây đi."
Mộ Dữu không muốn cùng anh đi tới chỗ không người, khí thế anh hung hãn như kia, lỡ như anh đánh cô một trận thì sao?
Ở chỗ đông người, cô thấy còn an toàn hơn.
Mộ Dữu dừng lại bên hồ, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đi: "Em thấy hơi mệt."
Doãn Mặc dừng lại theo, cúi đầu nhìn cô: "Đứng dậy đi."
"Không dậy nổi." Mộ Dữu hất cằm lên, tự mình tìm lại khí thế lúc ban đầu, "Anh có ý thức tự giác theo đuổi người ta không vậy, em mệt mỏi như thế rồi anh còn khăng khăng kéo em đi. Em nói cho anh biết, anh mà như thế này thì không theo đuổi được em đâu!"
Cô hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi không nhìn anh.
Mặt trời ẩn mình sau những đám mây đen lại ló rạng, toàn bộ khu vui chơi đượm trong ánh nắng.
Má Mộ Dữu đỏ bừng, có lẽ do nóng, sự cáu kỉnh bực bội khó hiểu hằn rõ giữa đôi lông mày của cô.
Doãn Mặc nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ bé của cô, đưa tay ra xoa nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Phía trước có ghế dài, em ngồi xổm ở đây làm gì, qua đó ngồi một lát nhé."
Thấy cô bất động, Doãn Mặc lại nói, "Em mà còn không đứng lên thì lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-em-that-ngot-ngao/2692424/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.