Tối hôm đó, Sampson và tôi ăn tối cùng nhau tại một nơi khá đẹp tại Durham. Mỉa mai thay, tên quán lại là Nana.
Cả hai chúng tôi đều không đói lắm. Món thịt nướng quá cỡ rắc hẹ tây và cả núi khoai tây nghiền tỏi nằm chỏng chơ. Cuộc chiến với Casanova đang ở giai đoạn cuối cùng, mà chúng tôi gần như quay trở về con số không.
Chúng tôi nói về Kate. Nhân viên bệnh viện nói với tôi rằng tình trạng của cô vẫn đáng ngại. Nếu cô sống thì bác sĩ cũng cho rằng cô có rất ít cơ hội hồi phục hoàn toàn, và cũng khó hành nghề bác sĩ trở lại.
“Quan hệ của hai người vượt quá mức bạn tốt phải không?” Cuối cùng, Sampson cũng hỏi. Khi muốn cậu ấy có khả năng dò hỏi một cách rất nhẹ nhàng. Tôi lắc đầu. “Không, chỉ là bạn thôi, John ạ. Tớ có thể nói mọi chuyện với cô ấy, theo cách mà tớ gần như đã quên. Tớ chưa bao giờ cảm thấy ấm lòng nhanh đến thế khi ở bên một người phụ nữ, có lẽ chỉ trừ Maria.”
Sampson gật đầu lia lịa, chủ yếu đóng vai trò người nghe để tôi thổ lộ. Cậu ấy hiểu tôi là người như thế nào, cả trong quá khứ và hiện tại.
Máy nhắn tin của tôi vang lên khi chúng tôi vẫn đang chiến đấu với phần thức ăn ngồn ngộn trên đĩa. Tôi xuống tầng dưới nhà hàng gọi cho Kyle Craig. Anh ta đang trên đường lái xe đến thung lũng Hope.
“Chúng tôi chuẩn bị bắt Wick Sachs vì tội giết người mang danh Casanova,” anh ta nói. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-casanova/1929834/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.