Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, vội vàng rút tay phải lại, cúi đầu thấp giọng nói: "Buổi trưa lúc em rửa chén bị miếng rửa chén thép cào xước, cảm thấy vết thương không nghiêm trọng, nên không quan tâm." 
Trịnh Tây Dã nhìn cô một lúc, sau đó đưa miếng băng cá nhân còn lại, nói: "Mấy ngày nay cố gắng đừng để ngón tay bị ướt, buổi tối khi ngủ gỡ băng ra cho vết thương được thoáng." 
Nhìn thấy hộp băng cá nhân do bàn tay to lớn đó cầm, Hứa Phương Phỉ do dự hai giây rồi dùng hai tay cầm lấy. Đồng thời, trong lòng cô có một tia ấm áp. 
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ và ông ngoại, rất ít người sẽ chú ý và quan tâm đến cô nhiều như vậy. 
"Cảm ơn anh." Cô hơi cong khóe miệng, dừng một chút, lặng lẽ ngước đôi mắt sáng ngời nhìn về phía anh, nói: "Anh phát hiện tay em bị thương từ lúc nào vậy?" 
Trịnh Tây Dã: "Từ khi em lên xe đến giờ, em đã chạm vào ngón tay cái bốn lần." 
Hứa Phương Phỉ hơi mở to mắt vì kinh ngạc. 
Trịnh Tây Dã cho biết: "Con người luôn thích chạm vào những bộ phận không thoải mái trên cơ thể. Tâm lý này xuất phát từ hành vi bản năng nguyên thủy của động vật, được gọi là phản ứng gãi." 
Hứa Phương Phỉ: "..." 
Hứa Phương Phỉ có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh: "Anh vậy mà còn biết tâm lý học?" 
"Chỉ là chút kiến thức lông gà vỏ tỏi thôi." Trịnh Tây Dã nói, ánh mắt đã rời khỏi cô, khởi động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-chay-bong/2648354/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.