Bữa tối này dưới chân núi Vân Quan, đủ để dạy cho mỗi tân binh suốt đời khó quên. 
Trong thời đại mới và cuộc sống mới, nhóm thanh thiếu niên này mặc dù gia cảnh khác nhau từ tốt đến xấu, nhưng hầu hết đều có thể lo được cơm ăn áo mặc. Ngay cả Hứa Phương Phỉ, người bước ra từ khu ổ chuột, cũng chưa bao giờ ăn cơm vừa có sâu vừa có bùn đất. 
Thẳng thắn mà nói, bữa ăn này có ngon không? Không hề, thậm chí còn khó nuốt. 
Nhưng các sinh viên đều đã ăn hết thức ăn trong bát của mình. Đây là bước đầu tiên để bọn họ trở thành chiến sĩ nhân dân, dù tự nguyện hay bị cán bộ đội và huấn luyện viên ép buộc, ít nhất cuối cùng bọn họ cũng nộp được một phiếu trả lời đủ tiêu chuẩn. 
Hết giờ ăn, sinh viên xếp hàng trả bát đũa về điểm ăn, các chiến sĩ tổ nấu ăn xử lý thống nhất. 
Sau khi Hứa Phương Phỉ đưa bát xong quay trở lại đội, khi đi ngang qua khu vực nghỉ ngơi của đội chỉ huy, đột nhiên nghe thấy một cô gái đang khóc, nức nở hết sức. 
Cô hơi giật mình, vô thức tìm kiếm bóng dáng những người bạn cùng phòng ở cuối hàng. 
Ngay sau đó, Hứa Phương Phỉ đã xác định được hướng phát ra tiếng khóc. Khi đến gần, vừa thấy liền phát hiện cô gái đang khóc là Lương Tuyết. 
Đối phương ngồi dưới đất cúi đầu, hai tay ôm chặt ba lô, mười ngón tay mảnh khảnh nắm chặt quai ba lô, nước mắt rơi xuống, khiến mặt vải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-chay-bong/2648296/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.