Thời gian rơi xuống biển không một tiếng động, không một tiếng sóng cũng không một tiếng vang. Vào tháng 12 cuối cùng, Hứa Phương Phỉ hoàn thành học kỳ đầu tiên ở Công nghiệp Quân sự Vân Thành, ngày tháng thức khuya dậy sớm học tập và huấn luyện đã kết thúc.
Đang là kỳ nghỉ đông, cả khuôn viên dần trở nên vắng vẻ, các sinh viên lần lượt thu dọn hành lý, mua vé về quê ăn Tết.
Trước khi rời trường, Hứa Phương Phỉ đã tính toán cẩn thận các khoản chi tiêu của mình trong học kỳ này, và rất ngạc nhiên khi thấy bởi vì ngày thường cô cần cù tiết kiệm nên sau một học kỳ, tiền nhà trường trợ cấp cho sinh viên vẫn còn thừa. Trong thẻ trường của cô, vẫn còn dư vài trăm nhân dân tệ.
Hứa Phương Phỉ rất vui. Cô vui vẻ gọi điện cho Kiều Tuệ Lan, nói với mẹ rằng cô đã mua vé tàu cao tốc sáng hôm sau, có thể về nhà vào tối mai.
Mấy tháng không gặp, Kiều Tuệ Lan nhớ con gái vô cùng, bà liên tục nói được qua điện thoại và dặn: "Đi đường cẩn thận, mẹ ra ga đón con."
Hứa Phương Phỉ cười nói không cần: "Không cần đón con. Mẹ, con đi taxi về."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vân Tiệp lấy đôi giày bệt màu đen từ dưới gầm giường ra, nhắc nhở người bên cạnh: "Trước khi đi nhớ lấy tờ đơn từ huấn luyện viên và cán bộ đội các cậu, nhất định phải có chữ ký của họ, nếu không còn chưa nhìn thấy gì ở cổng bên kia, cậu sẽ không được đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-chay-bong/2648285/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.