Chương trước
Chương sau
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, vòng tay ôm cổ Trịnh Tây Dã, vui vẻ hỏi: "Buổi trưa ăn gì ạ?"

Trịnh Tây Dã cúi đầu tìm môi cô: "Ăn em."

Hứa Phương Phỉ thẹn quá hóa giận, giơ tay nhéo nhéo cánh tay anh: "Đàng hoàng cho em."

Tâm trí Trịnh Tây Dã đều tập trung vào cô gái nhỏ, không hề quan tâm đến vấn đề bữa trưa, anh hôn má cô gái, lười biếng trả lời: "Ăn gì cũng được, anh đều nghe em."

Hứa Phương Phỉ bị anh gặm vô cùng ngứa, vừa trốn tránh vừa nói: "Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi, mua đồ ăn về nấu nướng cũng hơi tốn thời gian, buổi chiều em còn phải đến đơn vị một chuyến."

Cô càng trốn, Trịnh Tây Dã càng đuổi theo cô. Nhân tiện thuận miệng hỏi: "Em đến đơn vị làm gì?"

"Tối nay phải tham dự lễ khai mạc triển lãm nghệ thuật nên em về thay đồ." Hứa Phương Phỉ nói.

Sáng sớm nhận được tin nhắn của anh, cô vội vàng rời đi, vơ lấy quần áo mặc vào rồi lao ra ngoài. Chiếc áo len mỏng vừa vặn mà cô mặc bên trong đã được mua vào năm ngoái, sau khi giặt có hơi bạc màu và bông ra, tất nhiên không phù hợp để mặc đi tiệc tối.

Trịnh Tây Dã hỏi: "Tham gia tiệc tối sao phải đổi quần áo?"

Nhiệt độ trên mặt Hứa Phương Phỉ càng lúc càng cao, cô giơ tay che lại môi anh đang không ngừng quấy nhiễu mặt, cổ và tai của mình, nghiêm túc nói: "Tiệc khai mạc là một dịp trang trọng, không phải nên ăn mặc đẹp một chút sao?"

Trịnh Tây Dã xùy một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô: "Em còn không đủ xinh đẹp sao?"

Hứa Phương Phỉ bĩu môi.

Trịnh Tây Dã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hôn nhẹ lên đó, nghiêm túc nói: "Diện mạo và dáng người của vợ anh cho dù có bọc trong một chiếc bao tải rách nát đi trên thảm đỏ thì có ai có thể xinh đẹp bằng em."

"Đó là bởi vì tình nhân trong mắt hoá Tây Thi." Hứa Phương Phỉ được anh khen xấu hổ, một mặt âm thầm vui vẻ một mặt thấp giọng phản bác: "Anh thích em, cho nên anh mới cảm thấy em thế nào cũng đẹp."

Trịnh Tây Dã khẽ khịt mũi: "Thôi đi. Lúc em đi học ở trường quân đội cả ngày mặt xám mày tro, luôn có rất nhiều nam sinh thích em đó thôi. Em không biết mình rất hấp dẫn sao?"

Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, nói: "Em lười nói chuyện với anh, em nhất định phải trở về thay quần áo."

Nghe vậy, Trịnh Tây Dã hơi rụt đầu lại, cách cô gái một khoảng cách ngắn, hơi cụp mi mắt xuống, đánh giá cô từ đầu đến chân.

Hứa Phương Phỉ không biết anh đang nhìn cái gì nên cô ngoan ngoãn ngồi để anh nhìn.

Một lúc, Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào chiếc áo len của cô, giữa hai lông mày nhíu lại, như thể anh đã nhận ra điều gì đó không ổn.

Hứa Phương Phỉ lo lắng: "Anh cũng cảm thấy quần áo này của em không ổn à?"

Trịnh Tây Dã lầm bầm: "Hình như có chút không ổn."

Hứa Phương Phỉ: "Thật sao!"

Trịnh Tây Dã nhướng mi, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt ửng hồng của cô: "Sao eo của em ngày càng gầy thế?"

Hứa Phương Phỉ không ngờ vấn đề anh đang nói lại là thế này, cô nghẹn ngào, theo bản năng thành thật trả lời: "Không thể nào, em vừa mới cân xong, rõ ràng tăng một ký."

Trịnh Tây Dã nghiêm túc tự hỏi hai giây, sau đó anh làm bộ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Ồ. Anh hiểu rồi, không phải eo của em nhỏ đi, mà là phần trên của em trở nên lớn hơn, cho nên làm cho eo của em thon gọn hơn."

Hứa Phương Phỉ đơ người, phải mất một lúc cô mới nhận ra mình lại bị tên khốn xinh đẹp này đùa giỡn.

Hai má cô gái đột nhiên đỏ bừng, xấu hổ đá vào eo anh, tức giận nói: "Trịnh Tây Dã!"

Trịnh Tây Dã thấp giọng cười, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nặng nề hôn lên môi cô, dịu dàng dỗ dành nói: "Được được, khen em sao lại không vui."

Hứa Phương Phỉ nhéo mặt anh, kéo nhẹ, khiển trách nói: "Anh không phải đang khen em, rõ ràng là lưu manh."

Trịnh Tây Dã làm như vô ý nói: "Vậy không thể tránh được. Anh chỉ thích chơi trò lưu manh với em."

"..." Hứa Phương Phỉ nheo mắt nguy hiểm. Vài giây sau, cô đột nhiên chơi khăm, vươn tay nhéo eo anh.

Trịnh Tây Dã tay nhanh lẹ mắt, nắm lấy hai bàn tay của cô, một tay siết chặt, tay kia cù cô.

Náo loạn một thời gian.

Trịnh Tây Dã ôm cô gái trở lại trong lòng, thuận miệng hỏi: "Em định về thay quần áo gì?"

Hứa Phương Phỉ áp má vào má anh, suy nghĩ một chút, có chút buồn rầu đáp: "Thay một bộ váy đẹp hơn, em cũng không có bộ lễ phục nào."

Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi nói: "Đi thôi."

Hứa Phương Phỉ liếc nhìn đồng hồ, tự hỏi: "Ra ngoài ăn trưa sớm vậy?"

"Đi dạo một chút." Trịnh Tây Dã nói.

"Anh muốn đi dạo á?" Hứa Phương Phỉ kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, anh hiếm khi đề nghị đi dạo với cô.

Trịnh Tây Dã nói: "Ra ngoài mua chút đồ."

"Thật đúng là hiếm thấy." Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, nói đùa, "Em nhớ trước đây anh đã nói với em, anh không thích đi mua sắm, bởi vì anh cảm thấy những chuyện này vô nghĩa."

Trịnh Tây Dã: "Anh không thích lãng phí thời gian mua đồ cho bản thân mình, nhưng anh thích dành thời gian cho em."

Hứa Phương Phỉ không hiểu: "Ý anh là sao?"

"Không phải em nói không có lễ phục sao?" Trịnh Tây Dã nhéo nhéo mặt cô, dịu dàng nói: "Đi chọn lễ phục cho em."

*

Mới hơn mười giờ, vẫn còn sớm, sau khi Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã ra khỏi sân gia đình Thành Nam, họ đến một trung tâm mua sắm trên đường Hoa Khoa ở phía Nam thành phố.

Trung tâm mua sắm này có tên là "FEI", nó không phải là một trung tâm mua sắm trong nhà mà là một dãy cửa hàng lớn nổi tiếng với những tòa nhà mang phong cách Trung Hoa, quy tụ những thương hiệu cao cấp hàng đầu thế giới, cổ kính, ngói xanh, rất nhiều khách du lịch thích đến đây để chụp ảnh và check in, có thể được gọi là tòa nhà mang tính bước ngoặt đặc trưng nhất trong toàn bộ Vân Thành.

Hứa Phương Phỉ đã ở Vân Thành được vài năm nên cô đương nhiên biết FEI.



Khi còn học đại học, cô đã cùng Lương Tuyết đi mua sắm ở đây, uống cà phê và cũng vào vài cửa hàng. Lúc Lương Tuyết đang thử quần áo chọn túi xách, cô không có việc gì làm nên cũng cầm một chiếc túi nhỏ lên thử.

Vô tình nhìn thấy giá ghi trên nhãn thì sững sờ, lập tức run sợ đặt lại chiếc túi nhỏ, suýt nữa thì dập đầu dâng hương.

Do đó, trên xe.

Khi cô gái ngồi ở ghế lái phụ sau khi nghịch điện thoại di động một lúc, ngẩng đầu lên, phát hiện xe của Trịnh Tây Dã đã lái vào bãi đậu xe ngầm của "FEI", cô trợn tròn mắt.

Hứa Phương Phỉ buột miệng: "Chúng ta tới đây làm gì ạ?"

Khi nghe vậy, Trịnh Tây Dã đánh tay lái thản nhiên trả lời: "Mua quần áo cho em."

Dãy nhà đầy những chiếc xe sang trọng hàng đầu, bãi đậu xe đầy những chiếc xe sang trọng của các thương hiệu hạng nhất, BBA ở chỗ này không đáng nhắc đến, Aston Martin, Bugatti Veyron, Ferrari, McLaren đều lộn xộn rực rỡ.

Hứa Phương Phỉ không biết nhãn hiệu của những chiếc xe sang trọng đó, nhưng chỉ cần nhìn vào hình dáng kiểu cách và đường nét ngầu của những chiếc xe đó, cô có thể đoán được chúng nhất định không tầm thường.

Nằm ở khu vực trọng tâm của triển lãm xe siêu sang, Hứa Phương Phỉ lúc này có chút bối rối, không khỏi giơ tay đỡ trán.

Suy cho cùng, cô là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình nghèo khó, quan niệm tiết kiệm đã ăn sâu vào tiềm thức. Cô đưa mắt nhìn Trịnh Tây Dã, nói: "Chúng ta không cần phải đến đây mua quần áo đâu. Đồ ở đây rất đắt, đặc biệt đắt."

Tầm mắt Trịnh Tây Dã không chút để ý nhìn xung quanh, tìm một chỗ trống, lùi xe vào ga ra. Anh lười nhác đáp: "Đắt thế nào?"

Hứa Phương Phỉ nghiêm túc nói: "Khi còn học đại học, em đã cùng bạn cùng phòng đi mua sắm. Một chiếc áo phông tùy tiện ở đây có giá mấy nghìn, một đôi giày ngẫu nhiên cũng có giá mấy nghìn, túi xách cũng từ mấy nghìn đến mấy triệu. Một chiếc váy, ít nhất cũng đến năm con số."

Trịnh Tây Dã đỗ xe và tắt máy, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, dùng mu bàn tay vuốt ve mặt cô, trấn an nói: "Bé con, chúng ta đi dạo một vòng trước đi, xem có món nào em thích không. Được không?"

Hứa Phương Phỉ nắm lấy bàn tay to lớn của anh, bất an nắm chặt.

Đôi mắt của Trịnh Tây Dã dịu dàng và đắm đuối, anh ghé sát vào cô gái nhỏ, đặt lên môi cô một nụ hôn như cánh bướm, nói: "Ngoan, nghe lời."

"... Được rồi." Hứa Phương Phỉ không khỏi 囧囧 đồng ý.

Hai người lần lượt xuống xe, rời khỏi bãi đậu xe, đi thang máy đến khu vực mặt đất.

FEI là điểm check-in mang tính bước ngoặt của Vân Thành, đồng thời cũng là ngày cuối tuần, cả khu phố chật ních người dân và khách du lịch. Vô số nam nữ thanh niên đi thành từng nhóm, mang hàng hiệu và áo có tên tuổi lớn, thoải mái trò chuyện cười đùa, thời thượng bắt mắt.

Trong hoàn cảnh như vậy, Hứa Phương Phỉ rõ ràng có chút thận trọng.

Cô hơi cúi đầu, được Trịnh Tây Dã dắt đi về phía trước, vô ý lướt qua một ô cửa kính, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của hai người bọn họ bên trong.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối màu xám nhạt, cao lớn và điềm tĩnh, mặt mày như tranh vẽ, chính là khung cảnh tươi sáng trong mùa đông u ám này.

Hầu như tất cả những người đi ngang qua Trịnh Tây Dã, không phân biệt giới tính, đều sẽ nhìn lại anh, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Còn cô, mặc áo len cổ lọ và áo khoác dạ, ở bên anh tuy cũng xinh đẹp, thục nữ, dịu dàng, nhưng cô lại giống như một cô ngốc vô cớ lạc vào thành phố náo nhiệt, đâu đâu cũng tỏ ra câu nệ không tự nhiên.

Không liên quan gì đến ngoại hình, mà là sự khác biệt trong phong thái.

Nhìn mình và Trịnh Tây Dã trong gương, Hứa Phương Phỉ không khỏi có chút chán nản, trong lòng khẽ thở dài.

Cũng đúng.

Anh vốn là con của trời lớn lên trong khu quân khu của đại đô thị, điều kiện gia đình không tệ, căn bản không giống như cô, đến từ thành phố nhỏ.

Loại khác biệt này khi mặc quân phục nhìn không thấy, ở Lăng Thành nhìn không thấy, trên cao nguyên nhìn không thấy, nhưng vào giờ phút này, lại hoàn toàn lộ ra.

Hứa Phương Phỉ chợt nhận ra trong suốt những năm tháng vật lộn, mỗi bước cô đi, cô đều đang cố gắng thu hẹp khoảng cách với Trịnh Tây Dã.

Nhưng...

Vào những thời điểm nhất định, những khung cảnh nhất định, chẳng hạn như bây giờ, ở đây, cô vẫn sẽ lạc lõng với anh.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay căng thẳng, bị người đàn ông dùng sức nhéo một cái. Hứa Phương Phỉ tỉnh lại ngay lập tức.

"Bé con." Trịnh Tây Dã cúi đầu và ghé sát vào cô, đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, nhẹ nhàng hỏi, "Em đang ngẩn người nghĩ gì vậy?"

Hứa Phương Phỉ khẽ mím môi, thành thật nói: "Em đang suy nghĩ, có lúc, có phải em rất thấp kém, làm anh xấu hổ lắm hay không?"

Trịnh Tây Dã cau mày: "Không được nói bậy."

Hứa Phương Phỉ phá lên cười, ngữ khí thoải mái đùa giỡn với anh: "Chính là như vậy đó. Hôm nay em khó coi như vậy, anh vẫn luôn đẹp trai như vậy, đi ở bên cạnh anh, anh làm em giống như vịt con xấu xí."

Trịnh Tây Dã nhéo nhéo khuôn mặt hồng nhuận mềm mại của cô: "Khi không ghẹo anh."

Trịnh Tây Dã dừng lại, sau đó nửa thở dài nửa trêu chọc, nói: "Nhưng anh thực sự không ngờ một cô gái xinh đẹp như em, cũng sẽ nghĩ về những điều như vậy."

Trịnh Tây Dã thấy buồn cười lại có chút thú vị.

Vịt con xấu xí? Vật nhỏ này thế mà dùng từ này để miêu tả chính mình, sợ là vì không biết gì về nhan sắc của mình.

Khi giọng nói rơi xuống, cô gái nhỏ bên cạnh rơi vào im lặng. Vài giây sau, sắc mặt cô hơi ửng hồng, không dám nhìn anh, thấp giọng đáp: "Còn không phải bởi vì em quá thích anh sao."

Sau đó, Trịnh Tây Dã đưa Hứa Phương Phỉ vào một cửa hàng sang trọng.

Nhân viên SA* đều là nhân tinh, nhìn thoáng qua vẻ ngoài của Trịnh Tây Dã, rồi nhìn chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt tiền trên cổ tay anh, trên mặt lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nghiêm túc dò hỏi họ cần gì.

*SA viết tắt của Service assistant: Cố vấn dịch vụ, nhân viên tư vấn bán hàng.

Trịnh Tây Dã giải thích mục đích của mình.

Nhân viên bán hàng dẫn hai người đến khu phục vụ VIP, rót trà cho họ, sau đó mang mấy bộ váy dạ hội cho Hứa Phương Phỉ thử.

Hứa Phương Phỉ biết những chiếc váy đó đắt đến thái quá nên cô muốn từ chối. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, vào cũng đã vào, mặc thử cũng không hại gì nên cô đi theo nhân viên vào phòng thay đồ.

Trịnh Tây Dã ngồi một mình trên ghế sofa chờ đợi.

Anh chưa bao giờ đi mua sắm với một cô gái trước đây, cũng không có kinh nghiệm chọn quần áo cho một cô gái. Thành thật mà nói, lần đầu tiên anh có hơi lo lắng khi chọn váy cho cô gái của mình.

Không biết mắt nhìn của anh, liệu bé con có hài lòng hay không.

Lỡ như sau lần này, cô cho rằng anh quê mùa mắt nhìn kém, sau này sẽ không cho anh đi mua sắm cùng cô thì sao?

Cũng không biết cô thích phong cách nào.

Cô gái cả người đều mềm như bông, rất biết quan tâm đến người khác, ngoại trừ khi gặp phải vấn đề mang tính nguyên tắc thì nghiêm túc hơn, bình thường cô chỉ toàn nói "vâng", "đều được" và "đều có thể", rất ít khi chân thật bày tỏ bản thân mình.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô để anh đưa ra quyết định, anh chọn tới chọn lui, lựa trúng cái mà cô không hài lòng thì phải làm sao bây giờ....

Ngay khi người đàn ông đang suy nghĩ, cánh cửa phòng thay đồ mở ra.

Trịnh Tây Dã quay đầu lại.

Sau đó, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một từ: Cái nhìn vạn năm.

Cô gái mặc một chiếc váy tối giản bằng sa tanh, trắng tinh và mềm mại, trong veo như mây, xuất hiện trước mắt anh.

"Thưa cô, cô có dáng người rất đẹp, cổ thiên nga, vai thẳng, trước nhô sau cong, eo và bụng không có mỡ thừa. Chiếc váy này là sản phẩm mùa xuân mới của chúng tôi. Chỉ có cô có dáng người đẹp như vậy mới có thể kiểm soát được nó, những khách hàng khác đến mua quần áo, chúng tôi hoàn toàn không đề cử."

Nhân viên khéo léo nói với Hứa Phương Phỉ và nở một nụ cười.

Hứa Phương Phỉ là lần đầu tiên mặc lễ phục trang trọng như vậy, có chút ngượng ngùng, cụp mắt xuống, nhìn này nọ, vừa thấp thỏm vừa mới lạ.

Thấy vậy, SA đưa tay đỡ vai Hứa Phương Phỉ, dắt cô đi lên phía trước hai bước, đến trước mặt Trịnh Tây Dã, không ngừng khen ngợi: "Thưa anh, anh nhìn xem! Chiếc váy này phù hợp với bạn gái anh như thế nào! Cô ấy vừa trắng vừa cao, đường cong cơ thể cũng rất đẹp, ngoại trừ cô ấy, tôi chưa từng thấy ai có thể mặc chiếc váy này đẹp như vậy! Hơn nữa ý tưởng thiết kế của chiếc váy này..."

Trước khi SA nói tiếp, Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Gói lại."

SA sửng sốt, Hứa Phương Phỉ cũng sửng sốt.

SA sợ mình nghe nhầm nên xác nhận: "Thưa anh, anh xác định muốn cái này sao?"

"Phải." Ánh mắt của Trịnh Tây Dã rơi trên người Hứa Phương Phỉ, nhưng lời nói trong miệng anh vẫn tiếp tục nói với SA, "Tôi muốn cái này, chọn cho cô ấy một cái khác, đổi thành màu khác."

"Vâng ạ."

SA lập tức mỉm cười, quay người lại lấy váy.

Hứa Phương Phỉ vội vàng bước tới kéo tay áo của Trịnh Tây Dã, nhỏ giọng nói: "Tham gia tiệc tối, mua một cái là đủ rồi, sao anh còn muốn mua thêm?"

Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, nói: "Bé con, chiếc váy trên người em là màu trắng tinh khiết, rất hợp với em."

Hứa Phương Phỉ không hiểu: "Trắng tinh thì sao?"

Trịnh Tây Dã: "Trắng tinh, rất giống váy cưới."

Đôi mắt của Hứa Phương Phỉ đột nhiên nhảy lên.



"Buổi dạ tiệc triển lãm nghệ thuật tối nay, chúng ta sẽ chọn cho em một bộ lễ phục mới, giữ bộ này lại." Anh nói, đột nhiên cười nhẹ, cúi đầu ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng thì thầm, "Tối nay em về nhà, lại mặc cho một mình anh xem."

Tối nay...

Tối nay?

Chỉ trong vài giây, Hứa Phương Phỉ đã hiểu ý của anh, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, vùi đầu che mặt, thực sự không biết nên nói gì.

*

Tống Du là một họa sĩ trẻ nổi tiếng quốc tế, là người đi đầu trong giới trẻ của giới hội họa và thư pháp trong nước, có tầm ảnh hưởng khá lớn trong giới. Vào lúc sáu giờ bốn mươi chiều, 20 phút trước khi khai mạc triển lãm tranh cá nhân của cô với chủ đề "Năm", phòng triển lãm đã được bao quanh bởi nhiều phương tiện truyền thông khác nhau.

Không lâu sau, một chiếc Rolls-Royce màu xám bạc từ cuối đường chạy tới, vững vàng dừng lại trước cổng của phòng triển lãm Vân Trung.

Cửa xe mở ra, vệ sĩ vây quanh một đôi vợ chồng trẻ như sao bồng trăng bước xuống xe.

Đôi vợ chồng này, người đàn ông có khuôn mặt vô cùng anh tuấn, dáng người cũng cao thẳng, mặc âu phục màu đen, áo sơ mi đen, vest đen, thậm chí còn thắt cà vạt đen tỉ mỉ, tất cả đều vô cùng xa hoa và có chiều sâu. Ánh đèn flash chiếu rải rác, chiếu vào người người đàn ông, giống như một vũng mực lạnh, dày đặc sặc sỡ, nhưng lại quá mức tinh tế.

Trong khi đó, cô gái trẻ trong vòng tay người đàn ông tạo nên sự tương phản hoàn toàn với màu tối buồn tẻ.

Cô ấy mặc một chiếc váy sứ màu xanh và trắng cao cấp, nước da trắng như tuyết, khí chất như lan.

Không biết đã nhìn thấy gì, cô gái dường như cảm thấy thú vị, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhón chân cười nói với người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông nghiêm nghị cao quý sợ cô ấy nhón chân mệt, khom lưng cúi đầu ân cần ghé sát tai cô ấy, sương lạnh trong mắt lập tức biến mất, chỉ còn lại dịu dàng như màn che.

"Trời ơi! Là Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu!" Có người trong số các phóng viên hét lớn.

Ngay lập tức, màn trập được nhấn liên tục, đèn flash gần như hòa vào một đại dương.

Các vệ sĩ đã ngăn tất cả các phóng viên và nhiếp ảnh gia đang cố gắng lao tới, dựng một bức tường người bảo vệ đôi vợ chồng trẻ khi họ bước nhanh vào cổng phòng triển lãm.

Cảnh này tình cờ được Hứa Phương Phỉ chú ý.

Cô mặc chiếc váy đuôi cá màu sâm panh mua lúc chiều, ngồi trong xe, dựa vào cửa sổ nhìn lên, kinh ngạc nói: "Trời ạ, chị Tống Du quả nhiên là một nghệ sĩ lớn, triển lãm tranh cũng nổi tiếng thật. Ở đây có rất nhiều xe ô tô và phương tiện truyền thông."

Sau khi nói xong, Hứa Phương Phỉ nghĩ tới điều gì đó, lại nhìn về phía Trịnh Tây Dã, ngập ngừng nói: "Huấn luyện viên, phóng viên nhiều quá, nếu chúng ta từ đây đi vào, rất có thể sẽ vô ý chụp được ảnh. Chúng ta không thể để bị chụp ảnh đăng lên mạng, làm sao bây giờ?"

Trịnh Tây Dã im lặng hai giây rồi nói: "Đi cửa sau. Em gọi điện thoại cho Tống Du, bảo cô ấy đến ga ra của phòng triển lãm đón chúng ta."

Hứa Phương Phỉ mỉm cười cong môi: "Được."

Chiếc G lớn màu đen lái vào ga ra của phòng triển lãm.

Xe vừa đỗ, Tống Du đã đến.

Triển lãm tranh sơn dầu "Năm" này là triển lãm cá nhân đầu tiên của Tống Du sau khi cô ấy đoạt giải Vàng Quốc tế tại Toronto và trở về Trung Quốc, cô ấy rất coi trọng, không chỉ huy động mọi mối quan hệ mà còn mời những vị khách quý và bạn bè từ khắp nơi các tầng lớp xã hội. Trang phục tối nay cũng hoành tráng lạ thường.

Chiếc váy trễ vai kiểu Hy Lạp màu đen tuyền, sau lưng có áo choàng dài màu đen, vai trái thêu chỉ vàng, trông trang trọng, tao nhã và quyến rũ.

Nhìn thấy Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã, Tống Du lập tức nhếch khóe miệng cười nói: "Hoan nghênh hoan nghênh!"

Vừa nói, cô ấy vừa nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, thấy cô gái nhỏ mặc váy đuôi cá màu sâm panh, tóc đen môi đỏ, thiên tư quốc sắc, dung mạo xinh đẹp không gì sánh được, không khỏi cảm thán: "Phỉ Phỉ, em quá xinh đẹp, hôm nay mấy người bạn nghệ sĩ của chị cũng tới, chỉ sợ là em còn đẹp hơn nhiều so với mấy minh tinh nữ!"

Hứa Phương Phỉ bị lời khen của cô ấy làm cho ngượng ngùng, khiêm tốn nói: "Chị Du, đừng trêu em nữa mà."

Tống Du: "Không có, chị nói thật đó, hôm nay may là hai người đi cửa sau, nếu như bị phóng viên chụp ảnh ở cửa trước, với giá trị nhan sắc của hai người, nhất định sẽ bị cư dân mạng bàn tán ngay lập tức."

Sau khi nói đùa, Tống Du lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô gái.

Để phối hợp với bộ váy dạ hội của Hứa Phương Phỉ, hôm nay Trịnh Tây Dã cũng mặc một bộ vest đen trang trọng. Da dẻ trắng nõn, ngũ quan tuấn tú hào hoa, lúc thường mặc quân phục nhìn lạnh lùng uy nghiêm, nhưng thỉnh thoảng khoác lên âu phục lại khác hẳn, khí chất tuấn mỹ vô song, lạnh như băng như sương.

Tống Du lắc đầu, rồi nói: "A Dã, đáng lẽ cậu nên nói cậu đã trở lại Vân Thành. Nếu mình biết cậu đã trở lại, mình đã gửi thư mời cho cậu rồi."

Trịnh Tây Dã thản nhiên trả lời: "Gửi cho Phỉ Phỉ cũng giống nhau, dù sao chúng tôi cân không rời khỏi quả cân, chồng không rời khỏi vợ."

Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, lặng lẽ vươn tay nhéo anh một cái.

Tống Du cũng trợn mắt lên trời giả vờ tức giận nói: "Nếu sớm biết, thư mời tôi sẽ đính kèm một yêu cầu đặc biệt ---- vợ chồng ở trước mặt người độc thân, nghiêm cấm show ân ái."

Ba người trẻ tuổi chào nhau một tiếng rồi cùng nhau đi cửa sau về phía sảnh tiệc.

Lúc này Hứa Phương Phỉ nhớ lại cảnh tượng ngoạn mục mà cô nhìn thấy ở cổng vừa rồi, không khỏi có chút tò mò hỏi: "Đúng rồi chị Du, em vừa thấy một cặp vợ chồng trẻ cũng tới, còn có rất nhiều các phóng viên vây quanh họ. Đó là ai vậy ạ?"

Tống Du nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, nói: "Ồ, người em nói chắc là Ân Tô Tô và chồng cô ấy, Phí Nghi Chu."

Hứa Phương Phỉ hiếu kỳ: "Là ai ạ?"

Tống Du cười đáp: "Phí Nghi Chu là con trai trưởng của Phí gia, Phí gia là gia tộc số một ở thủ đô Bắc Kinh, là một gia đình Mãn Châu có uy tín và là thành viên của Tam Kỳ, công việc kinh doanh trải rộng khắp nơi trên toàn thế giới. Phố mua sắm FEI ở Vân Thành chúng ta cũng thuộc về Phí gia."

Hứa Phương Phỉ hơi 囧, nói: "Em chưa bao giờ đến thủ đô, nên không biết nhiều."

Tống Du khịt mũi, cảm thấy cô gái nhỏ này thật đáng yêu, liền nói: "Em không biết Phí Nghi Chu, chẳng lẽ cũng không biết Ân Tô Tô? Nữ diễn viên đoạt giải Kim Kê trẻ tuổi nhất trong lịch sử sao?"

Hứa Phương Phỉ cẩn thận lục lọi trí nhớ, nhưng vẫn lắc đầu.

"Không quen biết cũng không sao." Tống Du ôn hòa cười nói: "Chị và Ân Tô Tô là bạn, chờ khi buổi tiệc bắt đầu, chị dẫn em đi chào hỏi vợ chồng Tô Tô."

Hứa Phương Phỉ rất ân cần, nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu chị Du, tối nay là ngày trọng đại của chị, chị cứ làm việc của mình đi, không cần quan tâm bọn em."

Trong khi nói, ba người họ đã vào phòng triển lãm bằng cửa sau và đến phòng triển lãm ở tầng một.

Trong phòng triển lãm rực rỡ ánh đèn, huy hoàng lộng lẫy, quần áo xa hoa và đền thờ, vô số minh tinh được mời tham dự hoặc là nói chuyện thành cặp, hoặc là tụ tập cùng nhau, trò chuyện cười nói vui vẻ với ly sâm panh trên tay.

Tống Du nhận một ly sâm panh từ người phục vụ, mỉm cười cảm ơn tất cả những người chúc mừng.

Lúc này, một giọng nam đột nhiên vang lên, từ tính mà êm tai gọi: "Cô Tống."

Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đang đứng rất gần Tống Du nên họ đương nhiên nghe thấy giọng nói. Hai người đồng thời quay đầu lại.

Người tới vóc dáng mảnh khảnh khí chất tao nhã, trên khuôn mặt điển trai luôn nở nụ cười, nhẹ nhàng cao quý, trong từng cử chỉ đều diễn giải rõ ràng hai chữ "quý, liễm".

Hứa Phương Phỉ chớp mắt.

Nghĩ lại, người đàn ông dịu dàng và xinh đẹp này tên là Khâu Minh Hạc, là một nghệ nhân điêu khắc đá nổi tiếng thế giới.

"Anh Khâu!" Trong mắt Tống Du lóe lên vẻ vui mừng.

Khâu Minh Hạc đi đến chỗ ba người họ, ánh mắt anh ta dừng lại ở Tống Du trong hai giây, rồi quay sang nam nữ thanh niên bên cạnh cô ấy.

Khâu Minh Hạc nhẹ nhàng nói, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Cô Tống, hai người này là?"

"Ồ, để tôi giới thiệu với anh." Tống Du hào phóng cong môi, "Đây là anh Khâu Minh Hạc, một nghệ nhân điêu khắc đá, và là một trong những vị khách quan trọng nhất của chị tối nay. Đây là thiếu úy Hứa Phương Phỉ và trung tá Trịnh Tây Dã."

Khâu Minh Hạc mỉm cười, hài hước nói: "Thấy khí chất của hai vị, tôi còn tưởng rằng hai vị là minh tinh, không ngờ là quân nhân? Bảo vệ quốc gia, thực sự đáng ngưỡng mộ."

Khi nói, Khâu Minh Hạc nhìn Trịnh Tây Dã, giơ ly sâm panh trong tay, nhẹ nhàng nói: "Anh Trịnh, rất vui được gặp anh."

Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn Khâu Minh Hạc, ánh mắt anh hơi lạnh, thăm dò đánh giá.

Khâu Minh Hạc mỉm cười nhìn anh, bình tĩnh và điềm đạm, không nhìn ra điều gì khác thường.

Trong giây lát, Trịnh Tây Dã nhếch khóe môi một cách xa cách, cụng ly với Khâu Minh Hạc, niềm nở nói: "Anh Khâu, rất vui được gặp anh."

Bảy giờ, lễ khai mạc chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình mặc váy hồng đi lên sân khấu, bắt đầu phát biểu khai mạc lễ khai mạc triển lãm nghệ thuật, sau đó đưa micrô cho Tống Du.

Người nghệ sĩ trẻ lên sân khấu, đầu tiên giới thiệu ngắn gọn về cảm hứng sáng tạo và ý nghĩa của các tác phẩm trong triển lãm này, sau đó cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các vị khách quý.

Kết thúc bài phát biểu, Tống Du nở nụ cười nói: "Ngoài ra, tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho tất cả các vị khách quý, sau bữa tiệc, chúng tôi sẽ gửi quà đến nhà các vị trong vòng ba ngày. Một chút quà mọn, không đáng kể gì."

Yến tiệc chính thức bắt đầu.

Tất cả các bức tranh đều đã mở tấm vải cản sáng, các nhân viên mặc đồng phục chạy tới chạy lui, mang đủ loại món ngon đến khu vực tiệc tự chọn.

Hứa Phương Phỉ đã đói rồi, khi nhìn thấy một đống đồ ăn nhẹ và món chính, cô háo hức nhìn chằm chằm, nước miếng chảy ròng ròng, cầm một chiếc đĩa nhỏ chạy như gió đến khu vực lấy thức ăn.

Trịnh Tây Dã vừa nói chuyện xong với ai đó.

Khi tìm thấy Hứa Phương Phỉ trong khu vực ăn uống, cô gái nhỏ đã ăn xong ba miếng thịt thăn, năm con bào ngư và hai chiếc bánh tráng miệng.

Trịnh Tây Dã nhìn vụn bánh trên khóe miệng cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, nhìn cô chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không?"

"Ừm, ăn rất ngon." Hứa Phương Phỉ cười nói.



Trịnh Tây Dã liếc nhìn những ly rượu trái cây trên bàn ăn từ khóe mắt, cầm lên và đặt trước mặt Hứa Phương Phỉ.

Cô gái nhìn mấy chiếc ly chứa lỏng nhiều màu sắc, mờ mịt: "Đây là gì vậy ạ?"

"Đồ uống." Trịnh Tây Dã mặt không đổi sắc.

Hứa Phương Phỉ cầm một cái ly và nhấp một ngụm. Vị ngọt của trái cây quyện với hương rượu thoang thoảng thấm vào môi, ngon đến không ngờ.

Hứa Phương Phỉ lén la lén lút thì thầm: "Rõ ràng là rượu, anh cho rằng lừa em một lần là sẽ lừa được lần thứ hai sao?"

Trịnh Tây Dã cúi đầu đến gần cô, cũng học theo cô và hạ giọng: "Dù sao đêm nay em cũng muốn uống rượu để tăng dũng khí. Ở đây có sẵn, không tranh thủ uống nhiều chút sao?"

"..." Hứa Phương Phỉ bị sặc rượu trái cây trong miệng, vô cùng xấu hổ.

Cô xấu hổ nhìn anh chằm chằm, không nói chuyện với anh, đỏ mặt tiếp tục ăn trong im lặng.

Một lúc sau, Tống Du đến và nói vài lời với Trịnh Tây Dã.

Trịnh Tây Dã cụp mắt yên lặng lắng nghe, sau đó xoa đầu Hứa Phương Phỉ, nhẹ giọng nói: "Anh đi gặp một bác sĩ khoa thần kinh, em ở chỗ này ăn, ngoan, đừng chạy lung tung, biết chưa?"

Khi nghe thấy từ "bác sĩ khoa thần kinh", Hứa Phương Phỉ lập tức hiểu ra và gật đầu: "Ừm, anh đi đi."

Trịnh Tây Dã rời đi.

Hứa Phương Phỉ ở trong khu ăn uống nghiêm túc ăn, ăn, ăn, ăn, thỉnh thoảng bị nghẹn thịt hoặc bánh mì, cô cầm ly rượu trái cây bên cạnh lên nhấp vài ngụm.

Vài phút sau, cô ngẩng đầu lên khỏi đống thức ăn, vuốt ve chiếc bụng tròn trịa, tuyên bố kết thúc trận chiến bữa tối ngày hôm nay.

Sau khi yên lặng chờ đợi một lúc, bạn trai của cô vẫn chưa quay lại.

Hứa Phương Phỉ hơi mót nên cô gửi cho Trịnh Tây Dã một tin nhắn WeChat "Em đi vệ sinh" trên điện thoại, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn.

Phòng triển lãm Vân Trung là một tòa nhà kiểu baroque điển hình, bên trong và bên ngoài cũng hoành tráng, tráng lệ huy hoàng.

Trên đường đi đến nhà vệ sinh, Hứa Phương Phỉ ngửa cổ nhìn xung quanh, có chút choáng váng vì những bức phù điêu tinh xảo và hiệu ứng ánh sáng và bóng tối mạnh, vội lắc đầu, thu hồi tầm mắt đỡ tường.

Đứng yên mấy giây mà đầu óc vẫn còn choáng váng.

Hứa Phương Phỉ dựa vào tường đi về phía trước, một lúc sau, cô dụi mắt, ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy một tấm biển có ba chữ lớn "nhà vệ sinh".

Cô đờ đẫn bước vào, đờ đẫn đi ra, đờ đẫn đứng trước bồn rửa tay.

Dòng nước mát lạnh lướt qua những ngón tay của cô, Hứa Phương Phỉ muộn màng nhận ra rằng có lẽ cô lại say.

Cô 囧, đầu óc không minh mẫn lắm, cố tự hỏi: Cô đã gửi cho Trịnh Tây Dã một tin nhắn WeChat, nói đi vệ sinh, nếu bây giờ cô quay lại sảnh tiệc, rất có thể sẽ bỏ lỡ với Trịnh Tây Dã.

Vẫn là đợi anh ở phòng nghỉ cạnh nhà vệ sinh vậy.

Hứa Phương Phỉ nấc lên một tiếng, vặn vòi nước rồi dựa vào tường đi về phía phòng nghỉ bên cạnh.

Cánh cửa phòng nghỉ khép hờ, bên trong tối đen như mực.

Hứa Phương Phỉ nắm lấy tay nắm cửa, đang định đi vào thì đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng động lạ.

Đầu cô vốn đã choáng váng, lúc đầu còn tưởng mình nghe lầm nên lắc lắc đầu, cẩn thận lắng nghe.

Lần này, Hứa Phương Phỉ cuối cùng đã chắc chắn đó không phải là ảo ảnh.

Âm thanh yếu ớt trong phòng thực sự tồn tại, và nó đến từ con người.

Đó là giọng nói của đàn ông và phụ nữ.

"..."

Tim Hứa Phương Phỉ đập thình thịch hai lần.

Bình thường cô sẽ quay người bỏ đi, nhưng dưới tác dụng của rượu, đầu óc cô không còn minh mẫn như trước, lá gan lại lớn hơn trước rất nhiều.

Bị thúc đẩy bởi sự tò mò mạnh mẽ, Hứa Phương Phỉ dựa đầu vào khe cửa và nhìn vào trong phòng với đôi mắt có chút mê ly.

Trong không gian tối tăm, một tia ánh trăng từ cửa sổ tràn vào.

Quả nhiên có bóng người đang ôm nhau thân mật trên chiếc ghế dài trong phòng nghỉ. Một người cao lớn đĩnh bạt, còn người kia mảnh khảnh xinh đẹp.

Đột nhiên, cô gái trong lòng người đàn ông ngẩng cổ lên, người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô ấy, hai khuôn mặt thanh tú đồng thời bao phủ dưới ánh trăng.

"..."

Hứa Phương Phỉ kinh ngạc che miệng.

Vậy mà là... Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu?

Trong khung cảnh mờ ảo, đôi vợ chồng trẻ hôn nhau say đắm rất lâu. Đột nhiên, nữ diễn viên xinh đẹp quyến rũ đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, nắm lấy cà vạt của người đàn ông.

Sau đó, áo sơ mi của người đàn ông bị kéo ra.

Hứa Phương Phỉ choáng váng, chóng mặt, cảm thấy khát nước không thể giải thích được, làn da cả người như cháy sém. Trước khi cô có thể tiếp tục nhìn xuống, tầm nhìn của cô tối sầm lại, một bàn tay to lớn từ đâu xuất hiện, chắn ngang tầm mắt của cô.

Cùng lúc đó, cả người cô được ôm vào trong một lồng ngực rộng lớn mát lạnh.

Phản ứng say rượu là trì độn.

Hứa Phương Phỉ có chút kinh hãi, đang muốn giãy giụa phản kháng, bên tai liền vang lên một thanh âm, mang theo nụ cười như có như không: "Nhìn trộm nghiêm túc như vậy, nghiên cứu học tập trước à?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

"Em không cần vất vả như vậy đâu." Trịnh Tây Dã cắn vành tai nhỏ của cô, cười khẽ nói: "Tất cả trình tự, anh sẽ dạy kỹ cho em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.