Chương trước
Chương sau
“…… Chuyện là như vậy. Lão nô lo lắng Hi cô nương lại làm ra quá kích hành vi, lại lo người khác nói Hầu gia chúng ta làm khó dễ người khác, cho nên cũng không khuyên nữa. Chúng lão nô về trước để bẩm báo lão phu nhân, hầu gia cùng phu nhân.” Lưu quản gia nói.

Hầu lão phu nhân ngồi ở chủ vị sau một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Ban đầu còn âm thanh thảo luận bỗng chốc dừng lại, mọi người yên lặng ngồi xuống không dám phát ra âm thanh.

Một lúc sau, Hầu phu nhân thở dài, xoa xoa trán xua tay nói: "Được rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Sau khi Lưu quản gia và Nguyễn ma ma lui ra ngoài, Hầu phu nhân lại nói “Chu thị, Ngụy thị lưu lại, những người khác lui ra ngoài đi.”

Hầu lão phu nhân chờ các cô nương và nha hoàn rút lui. Ngay cả thị nữ của hai người Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng đuổi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba vị chủ nhân cùng với tâm phúc của Hầu lão phu nhân là Kim ma ma.

Hầu lão phu nhân đang xoay chuỗi hạt trong tay, hai mắt khép hờ nói: "Các con nói chuyện này là như thế nào?

“Đương nhiên phải mang nó trở về.” Hầu Đại phu nhân nói trước, “Hài tử ôm nhầm là tin tức từ phủ doãn kinh thành truyền ra, sớm đã lan truyền ở kinh thành. Nếu chúng ta không mang nó về trong thời điểm này, Hầu phủ của chúng ta há chẳng phải là trò cười cho người ta xem sao? "

Hầu lão phu nhân trong tay lần tràng hạt dừng lại, mở mắt ra liếc Nhị phu nhân một chút, hỏi: “Ngụy thị, ngươi thì sao?”

Ngụy thị vẫn luôn cúi đầu để người thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt bà.

Thẳng đến lúc này và mới ngẩng đầu lên, gật gật đầu nói: “Con đều nghe lão phu nhân, phu nhân.”

Hầu lão phu nhân khép hờ hai mắt nhìn bà một hồi, cho đến khi nhìn thấy Nhị phu nhân cứng ngắc cúi đầu xuống, khó chịu xoắn váy, bà lúc này mới lại nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Ngụy thị, ngày mai ngươi cùng Nguyên Lương hai người mang theo Ngữ nhi cùng nhau đi một chuyến. Hai ngươi là cha mẹ thân sinh của Hi nhi, nàng sẽ thấy yên tâm khi các ngươi đến tận nơi đón. Ngữ tỷ nhi là nữ nhi Hứa gia, dù thế nào cũng nên ra cửa gặp người thân.



“Đúng vậy.” Nhị phu nhân vội vàng đứng lên trả lời.

“Ta mặc kệ ngươi có yêu thương hài tử kia hay không, có bằng lòng đón nàng về hay không, nàng cũng là huyết mạch của Hầu gia chúng ta, nhất định không được để lưu lạc bên ngoài. Hầu gia chúng ta không bằng trước đây, lại có cháu gái lưu lạc bên ngoài, thế nào cũng phải bị người trong kinh thành xem như chuyện cười. Sau này, ai nguyện ý cùng phủ chúng ta kết thông gia?”

Chuỗi hạt châu trong tay Hầu lão phu nhân dừng lại một chút, bà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lưu quản gia hôm nay đi không mang theo 100 lượng bạc mà ta cho. Ngày mai để cho Ngữ nhi mang đi, nói cho rõ ràng là nàng đem đến hiếu kính thúc thúc thẩm thẩm. Ngoại trừ bạc chuẩn bị thêm một ít tơ lụa cùng điểm tâm.”

Nhị phu nhân lại cúi đầu đồng ý.

Lúc này, Hầu lão phu nhân mới xua tay ra hiệu cho hai người lui ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, Hầu lão phu nhân mới phân phó cho Kim ma ma: “Mau đi gọi Hầu gia cùng Nhị lão gia đến đây.”

Trong phủ Hầu gia lớn nhỏ có khoảng hơn mười mấy nam nhân. Trừ bỏ Hầu gia ở trong nha môn giữ một chức quan nhàn tản, những người khác trong phủ đều ăn không ngồi rồi.

Chức quan nhàn tản kia của Hầu gia xứng danh với thực, tự nhiên không thường xuyên đến nha môn để làm việc. Bởi vậy, không ai trong số những nam nhân trong phủ đi làm việc ở nha môn. Bọn họ hoặc ở nhà, hoặc lêu lổng trong các quán trà và tửu quán bên ngoài.

Nhưng không sao, bởi vì Hầu phủ thu vào không đủ chi ra. Hầu lão phu nhân quản tiền tài sản rất nghiêm ngặc. Ngoại trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của mỗi người, không một ai có thể lấy thêm tiền của trong phủ.

Một khi phát hiện có người trong phủ ở bên ngoài đánh bạc, dạo thanh lâu, ngay cả bản thân Hầu gia, cũng đều bị Hầu lão phu nhân dùng gia pháp trừng phạt.

Cho nên mặc dù đàn ông của Tuy Bình Hầu phủ không đi làm, nhưng cũng không dám ở bên ngoài làm loạn. Nhiều nhất cũng chỉ đi đến quán trà nghe kể chuyện, uống trà mà thôi. Điểm đến rất cố định.

Kim ma ma đi ra ngoài thời gian còn chưa đầy một chén trà, hai huynh đệ Tuy Bình Hầu Triệu Nguyên An, cùng nhị lão gia Triệu Nguyên Lương một trước một sau lần lượt bước vào chính đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.