Ngụy thị thấy trượng phu tới, quay đầu lại nói: “Lão gia, ngươi mau tới, bọn họ lại muốn đổi nữ nhi của chúng ta.”
“Cái gì?” Triệu Vô Lương cả kinh, bất chấp phong độ, chạy chậm tới trước mặt Ngụy thị, nhìn hai người Hứa Hi, Hứa Tuyết hỏi, “Sao lại thế này?”
“Đây mới là nữ nhi chúng ta. Nhưng hắn ta nói không phải, nói người kia mới phải.” Ngụy thị vẫn nắm cánh tay chặt Hứa Tuyết không buông.
Không nói Hứa Tuyết, ngay cả Hứa Vĩnh Ích và Hứa Hi đều sững sờ.
“Hệ thống, mày lăn ra đây cho tao.” Hứa Hi ở trong đầu quát, Trong cốt truyện ban đầu không có chuyện này, càng không có chuyện tao không phải là nữ nhi của Ngụy gia!"
Âm thanh hệ thống từ trong đầu truyền đến, từ ngữ điệu của nó phán đoán, cũng là mê mang: “Không, không có. Trong cốt truyện ban đầu, người của Hầu gia vừa tới đón, Hứa Hi liền đi theo Nguyễn ma ma hồi Hầu phủ, căn bản không có chuyện này.”
Nói xong, nó tựa hồ đã tìm lại được tự tin, lập tức hợp tình hợp lý dùng ngữ khí khiển trách nói: “Xem đi, tôi đã nói với cô không cần gây sự, cô càng muốn gây rắc rối! Nếu ngày hôm qua ngoan ngoãn cô cùng những người đó hồi Hầu phủ, hôm nay làm gì có sự tình này?”
“Hừ!” Hứa Hi cười lạnh, “Hôm nay từ trong Thư viện nữ tử ra, này cũng không phải nói như vậy.”
Hệ thống lập tức giả chết, trầm mặc không nói.
Tuy rằng trong chuyện này không thể trông cậy vào hệ thống, nhưng đáp án của hệ ít nhất khẳng định ký ức của Hứa Hi và cốt truyện chính xác.
Ở một bên khác, Triệu Nguyên Lương nghe xong Ngụy thị nói, đánh giá Hứa Tuyết vài lần, lại đánh giá Hứa Hi, vẻ mặt không chắc chắn.
Hứa Thành Quan và Trương Thừa Lâm đi theo Triệu Nguyên Lương cùng nhau đi ra, nhưng họ bị chậm lại vài bước.
Sau khi nghe điều này, hai người cũng cùng nhau đánh giá Hứa Tuyết, Hứa Hi.
Biết Hứa Vĩnh Ích trở về thôn, thôn dân lại tụ tập thêm vài người xem náo nhiệt. Lúc này, mọi người đều cùng nhau nhìn Hứa Tuyết và Hứa Hi.
Hứa Hi còn tốt, Hứa Tuyết đã bao giờ thấy trận chiến như vậy đâu? Mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, làm nàng cảm thấy sợ hãi, chỉ hận không thể vùi mặt vào lưng Hứa Hi. Nhưng mà tay Ngụy thị vẫn bắt lấy nàng không buông.
“Bà buông nàng ra trước.” Hứa Hi nói với Ngụy thị.
Đối với Hứa Hi, người được xưng là “Hi nhi” cô nương, Ngụy thị chán ghét cực điểm. Giờ khắc này, bà cũng từ trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Tuyết kích động bình tĩnh lại.
Bà ta khinh miệt liếc nhìn Hứa Hi một cái, nói: “Như thế nào, ngươi muốn nói rằng ngươi là nữ nhi của ta sao? Cũng không biết soi gương à, nhìn xem lớn lên giống ta không.”
Vừa nói bà ta lại vênh váo tự đắc nhìn về phía Hứa Vĩnh Ích: “Dám lấy đánh tráo thật giả, lại lần nữa lẫn lộn huyết mạch Hầu phủ, ngươi không sợ quan phủ tới bắt người sao? Các ngươi cho rằng Hầu phủ chúng ta không truy cứu chuyện quá khứ là quả hồng mềm sao?”
Sau đó bà quay đầu phân phó Lưu quản gia: “Ngươi đến báo quan để bọn họ tới bắt người.”
Hứa Thành Quan thấy không ổn, vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Nhị phu nhân, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.”
“Đúng vậy đúng vậy, không chừng chỉ hiểu lầm thôi?” Trương Thừa Lâm cũng nói.
Nếu chuyện như vậy xảy ra trong phạm vi quyền hạn của ông ta, ông ta làm lí trưởng cũng rất mất mặt. Huống chi ông ta còn muốn ôm đùi Hầu phủ, lên hàng với Hầu phủ, quen biết càng nhiều người ở kinh thành.
Nghĩ đến đây, ông liền tính toán khuyên nhủ Hứa Vĩnh Ích. Cô nương nào đi Hầu phủ chẳng được? Đi chính là nữ nhi thân sinh Hứa Vĩnh Ích, vậy chẳng phải là càng tốt? Đối với một nhà Hứa Vĩnh Ích đều có chỗ lợi không phải sao? Chỉ cần đầu óc Hứa Vĩnh Ích động não một chút, liền có thể thuận nước đẩy thuyền?
Ông ta nháy mắt ra hiệu với Hứa Vĩnh Ích, một mặt nói với Triệu Nguyên Lương: “Nhị lão gia, không bằng chúng ta cùng nhau vào nhà nói? Ở chỗ này cãi cọ ầm ĩ, chung quy không tốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]