Có thể cho mình chút niềm tin không? Đểmình tin rằng tất cả mọi gập ghềnh đều chỉ là thử thách, khiến cả hai ngườinhận ra rằng sau khi trải qua mọi chuyện, cuối cùng vẫn mong muốn có người đótồn tại trong cuộc sống của mình, mong người đó mãi ở bên mình, để mình tinrằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh phúc.
Không hẹn trước, cả hai người đàn ông cùng đi thẳngvào tòa nhà tổng công ty của tập đoàn Liêm Thị, thư ký mở cửa cho họ, Liêm Vânđang ngồi sau bàn làm việc, phòng làm việc của anh rất rộng, vì đã chiều muộn,mặt trời đã lặn nên không nhìn rõ nét mặt anh trong thứ ánh sáng mờ mờ đó.
Đón lấy phong thư, Liêm Vân trải hết những tấm ảnhtrong đó lên chiếc bàn rộng, ảnh chụp không rõ lắm, có thể thấy chúng được chụpở nhiều quốc gia khác nhau, có vài cái còn được chụp ở sânbay, nhân vật trên tất cả những tấm ảnh đó đều là một người, đó chính là ÂnNhư.
Liêm Vân xem kĩ từng tấm một, từ đầu đến cuối anh đềuim lặng, chỉ có điều lông mày càng lúc càng nhíu chặt hơn, tấm cuối cùng chắclà mới chụp, cô đang đứng trong một trung tâm mua sắm, mặc rất thoải mái, nhưngnhìn cơ thể đã có thay đổi rõ rệt, dù ảnh chụp có mờ tới đâu cũng nhận ra ngườiphụ nữ đó ít nhất cũng đang mang thai bảy, tám tháng rồi.
Anh vô cùng tức giận nhưng cũng cảm thấy thật chuaxót, anh nhíu mày như muốn nén chặt những tình cảm phức tạp đang trỗi dậy trongtim, nhưng rõ ràng là không thành công.
Người phụ nữ trong những tấm ảnh này đến giờ trên danhnghĩa vẫn là vợ anh, đứa con trong bụng cô dù thế nào cũng có một nửa là củaanh, nhưng người phụ nữ đó đã làm những gì?
Cô thật sự cho rằng tác dụng của đàn ông chỉ là mấycon tinh trùng thôi sao?
"Cô ấy vẫn bayà?".
Hai người đàn ông kia thấy thái độ của anh có biếnđổi, quay sang nhìn nhau hội ý, trả lời với giọng thận trọng, "Không, tấmảnh cuối cùng được chụp ở Mỹ, cô Ân hiện giờ đang ở Los Angeles chờ sinh, thờigian gần đây không thấy có kế hoạch đi đâu nữa. Anh Liêm, tiếp theo anh còn cầngì nữa không?".
Cần gì? Đến nước này rồi còn cần họ làm gì nữa? Anhcòn đang sống sờ sờ ra đây lẽ nào coi như chết rồi?
Anh bấm điện thoại, thư ký lập tức trả lời ngay.
"Giúp tôi đặt vé đi Los Angeles, chuyến sớmnhất".
Tay cầm theo tờ giấy ghi địa chỉ, Liêm Vân vừa xuốngmáy bay liền đi thẳng tới đó.
Thời tiết ở LosAngeles khá nóng nực, mặc dù trong xe mở điều hòa nhưng khi anh đến được thịtrấn nhỏ ngoài ngoại ô thành phố người vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Không muốn thừa nhận đó là do căng thẳng, nhưng cũngkhông thể tìm được lí do nào khác.
Ân Như ở trong một căn nhà riêng biệt có hai tầng,phía trước có sân cỏ, trồng hoa, nhìn vô cùng mát mắt giữa ngày hè oi bức.
Sau khi xuống xe anh đứng ở bên đường đối diện do dự,vốn đã định tới nơi sẽ đi thẳng vào nhà, giữ chặt lấy cô mà hỏi vì sao lại bỏchạy, nhưng ngồi mười mấy tiếng đồng hồ cuối cùng tới được đây, đột nhiên anhlại thấy sợ, không dám bước về phía trước.
Đang là chiều muộn, là giờ cơm tối, các cư dân của thịtrấn nhỏ giờ này chắc đang quây quần bên bàn ăn cùng gia đình, còn anh một mìnhcô độc đứng bên kia đường, vợ và đứa con chưa chào đời chỉ cách mấy bước chân,anh lại chỉ dám đứng đó nhìn sang không dám tiến thêm một bước.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, hoặc là do nỗi nhớnhung của anh quá lớn, không bao lâu sau, cánh cửa đó quả nhiên bật mở.
Người bước ra chính là Ân Như, cô mặc bộ đồ bầu kháthoải mái, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, nét mặt như đang cười, rất nữtính.
Thực ra lần đầu tiên gặp Ân Như, trong lòng Liêm Vânthầm nghĩ... người này có phải là phụ nữ không?
Đã là chuyện của nhiều năm về trước, giờ nghĩ lại vẫnthấy rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.
Lúc đó tập đoàn đã chuẩn bị suốt hai năm để đưa cổphiếu ra thị trường nước ngoài, một mình anh đi ngược lại với ý kiến của mọingười, đứng ra mời một công ty tư vấn quản lý có tiếng trên thế giới về sắp xếplại bộ máy công ty, lúc đưa ra phưong án này một đám các ông chú, ông bác mỗingười mỗi ý, mặc dù còn dè chừng những người trong hội đồng quản trị khác khôngthuộc gia tộc, không bày tỏ thái độ ngay trong cuộc họp nhưng khi về nhà thìkhác, hội nghị gia đình được triệu tập khẩn cấp.
Lúc ấy anh là người nắm toàn quyền trong tay, trongthời gian anh điều hành, công ty cũng đã kiếm được không ít lợi nhuận, anhquyết tâm muốn chấm dứt những lề thói hủ bại, lề thói làm ăn cũ của công ty,nên cuối cùng vẫn tìm mọi cách để bóp chết các ý kiến phản đối.
Có tiền làm việc gì cũng dễ, rất nhanh chóng NKC chongười tới liên hệ, sau khi bàn bạc sơ bộ, anh chàng người Trung Quốc phụ tráchviệc liên hệ với tập đoàn Liêm Thị đó dùng thứ giọng nửa Tây nửa Tàu đưa ra ýkiến với anh, tiếng Anh của Liêm Vân thực ra không tồi, dù sao cũng đã từng ởnưóc ngoài một thời gian, nhưng đúng là chỉ ở một thời gian thôi, ngành học làngành tiền tệ, nhưng người nghe và người giảng bài đều là người Trung Quốc, lúcđó anh mới hơn hai mươi tuổi đầu, tức giận nên muangay vé máy bay bay thẳng về nước.
Về đến nhà vẫn còn gân cổ lên tranh luận với ông bốđang há hốc miệng của mình, "Trường nổi tiếng gì chứ, đúng là lừa đảo,không bằng học từ xa qua mạng mua lấy tấm bằng".
Gia đình anh kinh doanh từ thời tổ tiên, vốn cũngchẳng học hành gì, nhưng đến đời thứ ba thì nhận ra tầm quan trọng của kiến thức,các bác, các chú đều gửi con ra nước ngoài du học, có tiền, muốn du học ở nướcnào cũng được, những người anh em họ của anh đều rất hứng thú, còn anh lại cảmthấy thật lãng phí thời gian.
Lừa tiền của người Trung Quốc dễ lắm phải không? Cómuốn lừa thì cũng là anh lừa bọn họ, làm gì đến lượt bọn quỷ mắt xanh đấy.
Sau đó anh hoàn thành chương trình học của mình ởtrong nước, tại học viện Kinh Doanh anh quen biết một đám bạn bè là tầng lớpnhà giàu mới nổi, trong đám bạn bằng vai phải lứa nổi danh có rất nhiều ngườithân thiết với anh, như thế anh cũng cảm thấy mình đã không lãng phí thời gian.
Nhưng cũng chính vì điều này mà hình tượng của anh mãimãi chỉ là anh chàng nông dân, chưa bao giờ được khoác lên mình cái tiếng anhtài về nước, hay hào kiệt du học ở nước ngoài về.
Dù sao anh cũng chưa từng hối hận, giờ nghe anh chàngnày động nói là dùng tiếng Anh, chán nản, anh thẳng thắn đưa ra yêu cầu,"Những cái khác không vấn đề, tôi chỉ yêu cầu người các anh đưa tới phảinói tiếng Trung lưu loát, công ty của các anh không phải mới chỉ ở châu Á một,hai năm, không đến nỗi không có nhân viên biết tiếng Trung đấy chứ?".
Đối phương ngượng ngùng, sau đó nghe nói dự án được tổtư vấn tốt nhất châu Á tiếp nhận, cũng coi như anh may mắn ngay từ bước đầu tiên.
Lần đầu tiên gặp mặt tổ tư vấn là một ngày mùa đông,lịch gặp gỡ cũng đã được sắp xếp, tuy nhiên một công trình đột nhiên có vấn đề,lái xe chạy nhanh hết sức mà cũng không kịp giờ hẹn.
Không khí trong phòng họp khá kì lạ, vẻ mặt thư ký bắtđầu không tự nhiên, nhìn thấy anh như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới giới thiệu,"Tổng giám đốc Liêm, anh đến rồi, cô Ân đây nhất định yêu cầu giám đốc cácbộ phận mang số liệu ra để thảo luận về phương án, mọi người vẫn đang đợi.”
"Anh Liêm, chào anh". Là giọng phụ nữ, nhảchữ vô cùng ngắn gọn mạnh mẽ. Bên phải của đầu bàn bên kia có người đứng dậy,người đó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kiểu kị sĩ, cổ tay áo bó chặt, tócrất ngắn, mấy lọn tóc mai dài hơn được vén gọn sau tai.
"Cô Ân?”.
"Là tôi. Anh Liêm. Chính tôi đã yêu cầu giám đốccác bộ phận tiến hành thảo luận theo đúng giờ đã hẹn, một doanhnghiệp nên có cái nhìn nghiêmtúc hơn về khái niệmthời gian, không có anh ở đây không ai dám bắt đầu, ở đây vẫnquản lý theo chế độ gia đình phải không?".
Hả...
Ngoài những người mà cô mang đến ra, những người cònlại đều tỏ thái độ không hài lòng, còn nhân viên của Ân Như đã quen phong tháilàm việc như vậy của tổ trưởng, việc gì cần làm thì cứ tiếp tục làm, cắm cúibận bịu, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên.
Anh vốn không thích những phụ nữ mạnh mẽ, phụ nữ tronggia đình anh ai cũng rất truyền thống, rất Trung Quốc, tam tòng tứ đức, ý chồnglà ý trời.
Giống như mẹ của anh, cả đời là người mẹ thảo vợ hiền,ba anh thường xuyên bận rộn với công việc kinh doanh bên ngoài, bà ở nhà quảnlý chu toàn hậu phương, cũng không bao giờ tham gia vào bất cứ công việc làm ănkinh doanh nào của chồng, nói chuyện bao giờ cũng dùng khẩu khí ôn hòa nhượngbộ.
Nhưng cô Ân Như này lại làm đảo lộn những suy nghĩ từtrước tới nay của anh về phái nữ.
Sau lần gặp đầu tiên, cô cùng tổ tư vấn của mình chínhthức bước vào tập đoàn làm việc, tập đoàn có nhiều công ty con, lại phân bố ởkhắp các thành phố trong cả nước, cô phải bay đi bay lại, một thời gian sau mớimang phương án buớc đầu được chỉnh lý quay về tổng công ty gặp anh để bàn bạc,hiệu quả làm việc cao ngoài dự liệu của anh, phương án được trình bày sâu sắcvà chính xác, đánh đúng vào điểm yếu của loại hình doanh nghiệp kiểu gia đìnhnhà anh, khiến anh lập tức có cái nhìn hoàn toàn khác đối với người phụ nữ này.
Có cái nhìn hoàn toàn khác cũng chẳng để làm gì, côngviệc là công việc, quan điểm cá nhân là quan điểm cá nhân, anh vẫn không thừanhận sự hấp dẫn giới tính ở cô.
Phụ nữ kiểu đó chắc không lấy được chồng đâu nhỉ? Khiđi ăn cơm với các giám đốc bộ phận anh đã nghe họ kháo nhau như thế.
Phương án chính thức do chính cô mang tới văn phòng ởtổng công ty thảo luận riêng với anh, lúc đó cũng chuẩn bị tới kì nghỉ Tết,trước đó một ngày thư ký đã nhắc anh về cuộc hẹn không chỉ một lần, xem ra uydanh của cô đã được mọi người biết tới, đến ngay cả bên bỏ tiền ra đầu tư nhưanh cũng phải phục tùng nguyên tắc đó.
Không thể đến muộn một lần nữa, lần trưóc tới muộn đãmất uy ngay trước mặt cô, nếu lần này lại lặp lại thì không chừng kết quả củaviệc tới muộn sẽ là văn phòng trống không.
Châm ngôn của cô là thời gian của mọi người đều rất quý, đừnglãng phí của nhau.
Nhưng người đến muộn trong ngày hôm đó lại là cô, anhtới văn phòng phải đợi mười phút mới thấy cô vội vàng xuất hiện trên người vẫnmặc áo khoác, vừa vào tới cửa liền lên tiếng xin lỗi, "Xin lỗi, anh Liêm,tôi đến muộn".
Quê anh ở Hà Nam,mùa đông cũng rất lạnh nhưng không khí khô hanh, Thượng Hải thì khác, cứ mỗinăm tới mùa này thời tiết ẩm ướt và âm u, tiếng gió rít lạnh tới thấu xương, côkhông phải loại phụ nữ kiểu bình hoa hàng ngày chỉ đến ngồi lì trong văn phòng,khi cô bước vào còn mang theo cả không khí lạnh, dường như vừa trở về từ mộtnơi cực kì giá rét.
Nếu là người khác chắc anh sẽ cười cho qua, không phảilà nhân viên do mình quản lý, cũng chẳng cần phải áp dụng kỉ luật thép vớingười ta, nói không chừng còn trêu chọc vài câu.
Nhưng vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc khiến anh cũng phảitỏ ra nghiêm nghị, trong lòng rất không thoải mái nhưng miệng vẫn khách khí,"Không có gì, khoảng thời gian này tôi sắp xếp dành riêng cho cô Ân, cóđiều không ngờ một cô Ân luôn miệng không nên lãng phí thời gian của nhau lạicó tới hai thứ tiêu chuẩn".
Cô đang cởi áo khoác, chiếc áo khoác kiểu quân sự màu đen có haihàng khuy phía trước, đến khăn quàng cổ cũng dùng khăn len màu đen, rất phù hợpvới khuôn mặt đang lạnh như băngcủa cô, nghe thấy anh trả lời như vậy liền đứngthẳng người nhìn về phía anh, chiếccằm nhọn như nghênh lên, còn chưakịp nói thì đã bật ho.
Khi cô ho nhìn cũng rất khác người, hai tay ôm chặtlấy mặt, chỉ để lộ chiếc mũi thẳng qua các kẽ ngón tay, gần như nửa mặt bị chemất, chỉ có đôi mắt là vẫn đang nhìn anh chăm chăm.
Mặc dù tác phong, tính cách của Ân Như đã được quốc tếhóa, nhưng khuôn mặt cô thì lại mang nét Trung Quốc truyền thống, đôi mắtphượng đẹp một cách đặc biệt, lúc này khoảng cách giữa hai người khá gần, mắtcô đang nhướn lên nhìn anh, trông quyến rũ đến kinh ngạc.
Nhìn biểu hiện của cô lúc này anh bỗng thấy mình ngẩn ngơ,vẫn còn muốn nói nữa nhưng không thể thốt ra lời, anh cứ sững ra nhìn như thế.
Đứng lúc đó điện thoại bàn đổ chuông, anh quay ngườilại nhấc máy, tạm thời tránh được ánh mắt của cô.
Giọng thư ký thận trọng vang lên, "Tổng giám đốcLiêm, vừa rồi tôi mang tài liệu xuống cho bộ phận bán hàng, quên mất không nóivới anh rằng trước đó cô Ân có gọi điện thoạithông báo sẽ tới muộn mười phút, số liệu mà công ty con ở MẫnHàng cung cấp cho cô ấy có vấn đề, cô ấy nói phải xuống đó xác nhận lại rồi mớigặp anh được".
Công ty ở Mẫn Hàng là công ty xa nhất ở ThượngHải, vì giáđất rẻ nên mới mua, cũng chẳngxây dựng gìở đó, nói dễ nghethì là công ty con, thực chấtchỉ là dựng lên một văn phòng giữa khoảngđất trống, đường xá xa xôi, lại có mộtđoạn đường xe ô tô không thể đi qua, phảiđi bộ, đến ngay bảnthân anh cũng mới tới đó một lần, trời lạnhthế này mà cô lại tới đó một mình..., anh quay lại nhìn cô, quả nhiên gót giàycao gót có dính bùn đất.
Vừa dứt cơn ho, Ân Như bỏ tay ra, hai má đỏ ửng, giọngnói vẫn rất điềm tĩnh, hơi khản, nghe giảm khí thế đi nhiều so với bình thường,"Anh Liêm, tôi có thể giải thích".
"Xin lỗi, là do tôi hiểu lầm". Anh vội xinlỗi, "Tiểu Lí vừa gọi điện thoại nói cô đã báo cho cô ấy, là cô ấy khôngnói với tôi cô tới Mẫn Hàng".
Cô cũng không nói thêm gì nữa, cởi chiếc áo khoácngoài vắt lên thành ghế sofa trong phòng anh, quay đầu lại hỏi, "Vậy giờchúng ta có thể bắt đầu chưa?".
Cảm thấy có lỗi nên khi nghe báo cáo về phương án LiêmVân đã thay đổi thái độ ngầm soi mói đối với cô trước đó, anh ngồi nghe vô cùngchăm chú.
Quả không hổ danh tổ tư vấn số một châu Á, phương áncô đưa ra vô cùng xuất sắc, nhưng nghe tới đoạn cuối anh nhíu mày, "Cô Ân,nếu thực hiện theo phương án này, tôi sợ sẽ gặp chướng ngại lớn".
Cô ngồi trước mặt anh, thấy thái độ của anh lúc nàyđột nhiên mỉm cười, "Tôi hiểu sự lo lắng của anh".
"Gì kia?". Lần này tới lượt anh ngạc nhiênnhìn thẳng vào cô.
"Công ty gia đình cũng có ưu điểm, đó chính làsức mạnh cốt lõi, ít phải chia sẻ lợi nhuận, nhưng hàng trăm năm nay, tại saocó rất ít các công ty gia đình đứng vững trên thế giới, anh có biếtkhông?".
"Bởi vì họ quá bảo vệ lợi nhuận cốt lõi của mình,từ chối những lớp người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết tham gia vào bộ máy quản lý,vì thế càng ngày càng cũ kĩ, đấy cũng chính là lí do vì sao tôi lại mời cô tớiđây".
"Rất tốt". Ân Như đứng hẳn dậy chống hai taylên bàn, "Đấy chính là điểm yếu chết người của các công ty kiểu này, lẽnào anh không nhìn thấy, ngày đầu tiên khi tôi tới đây, chỉ cần không có anh,tất cả các nhân viên quản lý đều không dám làm gì, phải tới khi anh có mặt họmới bắt đầu hoạt động sao?".
Nghĩ tới ngày hôm đó anh vẫn còn cảm thấy khó chịu, cũngchẳng đợi anh trả lời, Ân Như tiếp tục nói: "Anh Liêm, liệuanh có thể đảm bảo rằng mình lúc nào cũng có thể xuất hiện kịp thời hay không?Anh có thể đảm bảo mình sẽ tự mình làm hết được tất cả mọi việc không? Nếukhông thể làm được thì phải dùng chế độ để thay thế kiểu quản lý cá nhân, khôngthể tránh khỏi việc sẽ ảnh hưởng tới lợi ích thiết thân của những thành viêntrong tầng lớp cốt lõi, cũng chính là những người có quan hệ ruột thịt trực hệvới anh".
"Tôi hiểu". Điều này sao anh lại không rõchứ, "Nhưng cũng phải chú trọng phương pháp, không thể nóng vộiđược".
"Yên tâm". Cô lại mỉm cười như đang nóichuyện phiếm về tình hình thời tiết, "Những dự án có tính chất tương tựnhư vậy rất nhiều, các công ty gia đình ở châu Âu cơ nghiệp có gốc rễ hàng trămnăm, không phải cuối cùng đều thuận lợi phát triển, con người chỉ cần nhận rarằng nếu không thay đổi thì sẽ đi vào đường chết thì mọi thứ đều có thể thỏahiệp".
Nhưng nói xong cô lại bắt đầu ho, vẫn dùng hai tay ômlấy mặt, lần này mắt không còn nhìn anh nữa mà cụp xuống, chỉ thấy hai hàng michớp chớp.
Không kịp suy nghĩ, anh đã buột miệng nói: "Côbắt đầu ho từ lúc nào? Có cần tôi gọi bác sĩ tới khám không? Dạo này thời tiếtrất lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm".
Cách nói cứ như hai người đã quen biết nhau nhiều năm,vô cùng thân thiết, tiếng ho dứt, cô ngạc nhiên nhìn anh, trong mắt hiện lênmột dấu hỏi chấm, cứ như lần đầu nhìn thấy anh vậy.
Đương nhiên Ân Như từ chối đề nghị đó.
Cô biết suy nghĩ của người đàn ông này đối với mìnhcũng như cô luôn biết suy nghĩ của những người đàn ông khác đối với mình trongcuộc sống vậy - Cô có còn là phụ nữkhông? Cho dù còn là phụ nữ, người phụ nữ như vậy chắckhông lấy được chồng đâu.
Không lấy được chồng thì có làm sao, cô cũng chẳngcần.
Người phụ nữ mà cô sùng bái là Rice[1], ngườita đã tặng bà một cây chổi như muốn quét bà ra khỏi bộ ngoại giao Hoa Kỳ,bà đã đặt nó ở chỗ dễ thấy nhất trong văn phòng để nhắc nhở mình phải cố gắnghơn nữa.
[1]Condoleezza "Condi" Rice: Sinh năm 1954, là bộ trưởng ngoại giao thứhai của chính phủ George VV.Bush từ ngày 26.1.2005 đến 20.1.2009. Rice là phụnữ Mỹ gốc Phi đầu tiên, và là người Mỹ gốc Phi thứ hai (sau Colin Powell),bà cũnglàngười phụ nữ thứ hai (sau Madeleine Albright) phục vụ chính phủ trongchức vụ này. Hai lần liên tiếp bà được tạp chí Forbes bầu chọn làngười phụ nữ quyền lực nhất thế giới.
Đàn ông có thể giành được những vị trí cao, tha hồ làmmưa làm gió, cô đã từngchứng kiến nhiều trườnghợp nhữngngười phụ nữ cũng chẳng kém cạnh các đấng mày râu, giờ đã là thời đại nào rồimà còn nghĩ phụ nữ không có tài mới là có đức.
Nhiều năm nay cô đi khắp các nước trên thế giới, cũngcó những anh chàng quyết tâm lao vào lửa, nhưng đa số đàn ông sau vài lần hẹnhò với cô đều tự động biến mất như bốc hơikhỏi trần gian vậy.
Cô biết lí do tại sao, làm gì có anh chàng nào chịuđược một cô bạn gái động tí lại công kích rằng suy nghĩ của anh ta có vấn đề,có một anh chàng làm luật sư có vẻ như là người thẳng thắn nhất, lần thứ ba saukhi bị á khẩu trước mặt cô đã thốt ra rằng, "Cô Ân, cô đã từng nhìn thầynhững quý bà phải ôm mèo sống cô độc tới cuối đời bao giờchưa? Ừ thì cứ cho giờ là thờiđại mới rồi, phụ nữ cũng nên có những đức tính hiền lành, khiêm tốn, nhẫn nhịnchứ, cô không thể đắc ý như thế cả đời được đâu".
Lúc đó hai người đang cùng nhau ăn cơm trong một nhàhàng sang trọng, cô đã đứng dậy, lạnh lùng nói: "Này anh, anh đã bao giờnhìn thấy những ông già sống cô độc tới mộtcon chó cũng chẳng có chưa? Đàn ông thời đại mới cũngnên có sự tự giác về đức tính hiền lành, khiêm tốn, nhẫnnhịn chứ, nếu không anh rất có khả năng sẽ trở thành một ônggià như thế đấy".
Sau khi về nhà cô thấy mình thật trẻ con, tranh cãivới loại người đó làm gì, nhưng cũng cảm thấy rất sảng khoái, từ đó về sau côkhông hứng thú hẹn hò lung tung với đàn ông nữa.
Còn loại đàn ông như Liêm Vân, ngay từ lần gập đầutiên cô đã đóng cho anh một cái mác "Người đàn ông gia trưởngtruyền thống Trung Quốc kiêm nhân vật tiêu biểu trongvấn đề coi trọng nam quyền", chẳng có điểm nào phù hợp vớicô.
Chính người đàn ông không phù hợp với cô này từ sauhôm đó càng ngày càng dành cho cô nhiều ánh mắt quan tâmhơn, càng ngày càng có nhiều đề nghị kì quái hơn, sau này đến ngay các nhânviên trong tổ cũng biết, tổng giám đốc Liêm có ý với nữ tổ trưởng vạn năng củahọ, khiến cô không chống đỡ nổi.
Cô thầm oán trách anh, càng ngày càng lạnh nhạt với anhhơn, nếu có thể tránh tiếp xúc là tránh, trừ khi phải liên hệ vì yêu cầu côngviệc, bình thường đến xã giao cơ bản nhất cũng giảm bớt.
Liêm Vân hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh nhạtcủacô.
Anh là người có tính cách thẳng thắn, tác phong mạnh mẽ hiếmthấy trong số những người Trung Quốc, nếu không năm đó cũng không đến nỗi quyếtđịnh bỏ học giữa chừng về nước mà không nói một tiếng với người nhà.
Chẳng suy nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy Ân Như xứng đáng đểanh theo đuổi.
Cô đích thực không phải là kiểu phụ nữ hiền lànhtruyền thống, cũng khác xa với yêu cầu về tiêu chuẩn đối với phụ nữ của giađình anh, nhưng khi ở bên cô, dù nói chuyện gì hai người cũng dễ dàng hiểu nhaumà không gặp trở ngại, có những điều bình thường anh không thể nói cho các bậccha chú của mình hiểu được thì cô chỉ cần anh chớm nói đãhiểu toàn bộ vấn đề.
Phụ nữ như vậy chính là báu vật quý hiếm trên thế giannày.
Dù sao dự án của cô ít nhất cũng phải làm khoảng hơnnửa năm nữa, thứ anh có bây giờ là thời gian.
Hai tuần sau cuối cùng họ cũng đã có cuộc hẹn hò đầutiên.
Nói là hẹn hò, thực ra là cơ hội do anh đã dùng mọithủ đoạn để có được.
Nơi cô ở là khu căn hộ do tập đoàn bố trí, đương nhiênanh cũng biết địa chỉ, đã sắp nghỉ Tết, hầu hết nhân viên trong tổ tư vấncủa cô là người nước ngoài, bọn họ tận dụng dịp nghỉ lễ dài ngày này để đi dulịch Trung Quốc hoặc về nước đoàn tụ với gia đình.
Nhưng theo anh biết, kì nghỉ này Ân Như sẽ không rờikhỏi Thượng Hải.
Đây là tin mà thư ký của anh đã lấy được từ một trongnhững nhân viên trong tổ của cô, còn việc cô thư ký đã làm thế nào để lấy đượcthông tin đó hay cô thư ký của anh đã đi du lịch với anh chàng người nước ngoàicung cấp thông tin kia trong dịp nghỉ lễ như thế nào anh không quan tâm, anhchỉ quan tâm tới kết quả, không quan tâm quá trình.
Anh cũng quen biết với bảo vệ của khunhà, yêu cầu họ khi nào thấy cô Ân về tới nơi thì gọi điện cho anh.
Tính toán thời gian rất kĩ rồi lái xe tới dưới khuchung cư cô ở anh mới gọi cho cô, đầu dây bênkia giọng cô đầy thắc mắc, "Chuyện gì thế?".
"Có ý tưởng này muốn bàn bạc với cô, muốn quyếtđịnh trước khi nghỉ lễ, giờ gặp nhau có tiện không?".
Cô im lặng một lát rồi nói: "Giờ đang là thờigian riêng tư của tôi".
"Rất gấp, cứ coi như là làm thêm giờ đi, chi phítính riêng, thu phí theo giờ cũng được".
Biết cô là người rất nghiêm túc trong công việc, anhnói dối không chớp mắt.
Cô vẫn chần chừ, sau cũng đồng ý.
Tin tức mà phòng bảo vệ cung cấp có sựnhầm lẫn, cô không ởnhà mà một mình ăn cơm trong quán án Nhật bên kia đường của khu chung cư.
Đúng là một mình, quán ăn khá nhỏ, mùa đông nên cũngvắng khách, vừa vào tới cửa anh đã nhìn thấy Ân Như đang ngồi ở một góc trongquán.
Cô đang uống rượu, trước mặt có một đĩa đuôi cá màu đen,một đĩa sashimi ngon mắt, một đĩa cá hồi màu đỏ tươi đầy đặn, cá hồng sốt dầutrắng, một đĩa sò Bắc Cực, xung quanh xếp đầy trứng cá muối và những sợi củ cảitrắng rắc trang trí bên trên.
Ân Như rất rộng rãi, nhìn thấy anh liền vẫy tay yêucầu bà chủ mang thêm rượu và chén tới, sau đó nhận tập tài liệu cúi đầuchăm chú đọc, còn đẩy đĩa sashimi về phía anh, "Anhnếm thử đi, nhà hàng này khá được".
Đấy là tập tài liệu anh tiện tay nhặt ở vănphòngmang theo, làm gì có nội dunggì đáng xem, nhưng vẻ mặt cô vẫn hết sức nghiêm túc, những lọn tóc mai vén sautai rơi ra, xiên xiên trước mắt, anh ngồi phía đối diện, tay rót rượu nhưng đôimắt lại nhìn vầng trán cúi thấp của cô. Đôi mắt phượng khó đăm đăm kia bị nhữngsợi tóc xòa xuống che tầm nhìn, cô rất dứt khoát dùng hai ngón tay vén chúng raphía sau.
Anh nhìn mà ngẩn ngơ, một thái độ làm việc rất nghiêmtúc, bất kì người phụ nữ nào trong cuộc đời anh đềukhông thể sánh được với cô khi bắt tay vào làm việc.
Nhìn chăm chú quá tới nỗi quên rằng tay mình còn đangrót rượu, thứ chất lỏng trong suốt trắng tinh đó bắt đầu tràn ra, theo miệngchén chảy xuống bàn, mùi thơm tỏa ra xung quanh.
Tay anh có cảm giác mát lạnh, là bàn tay trắng nhưtuyết của cô, những ngón tay khép lại với nhau đưa ra ngăn anh lại, "Cẩnthận".
Chắc bộ dạng si mê của anh trông rất tức cười, vì ngaysau đó cô đã cười, hàm răng trắng đều tăm tắp.
Cũng đã từng có người đàn ông si mê ngắm nhìn cô nhưthế, nhưng ngẩn ngơ nhìn khi cô đang tập trung toàn bộ tinh thần vào công việcthế này thì đây là lần đầu tiên, tự nhiên Ân Như cảm thấy vui vui.
Nhờ đó mà không khí bữa ăn thoải mái hơn, hai ngườinói vài câu về dự án, sau đó tập tài liệu bị đẩy sang một bên, hai người bắtđầu nói chuyện phiếm.
Anh hỏi vì sao nghỉ Tết không về nhà, cô mỉm cười,ngón tay linh hoạt làm động tác bay lên trên không trung, "Ba mẹ tôi đangđi du lịch tuần trăng mật thứ n lần ở châu Phi, không làm kì đà cản mũi cũng làtrách nhiệm của người con gái hiếu thảo".
"Vậy thì cô cũng có thể đi du lịch một mình mà?".
"Ngồi máy bay nhiều quá rồi, nhìn thấy sân bay làmuốn ói, có được vài ngày để nghỉ ngơi yên tĩnh chẳng phải tốt hơn sao".
Sau khi uống hết haibình rượu nhỏ, Ân Như bắtđầu nóinhiều hơn.
Đó là bình rượu đế bằng và những chiếc chén sứ trắngrất nhỏ, ngón tay cô thon dài và trắng muốt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm chénnhư đang điều khiển dụng cụ múa rối, trông rất đẹp mắt.
Trong giây phút đó Liêm Vân cảm thấy mình đã yêu cô,Ân Như thật đáng yêu, những người đàn ông khác trên thế giới này có cảm nhậnđược điều đó không?
"Hai ngày nữa tôi sẽ về Hà Nam, nghỉ Tết tất cảmọi người ở khắp mọi nơi đều sẽ bay về để tụ họp, đấy là truyền thống nhiều đờicủa gia đình tôi".
"Thật không? Chắc là vui lắm nhỉ, có múa lân múarồng không?". Cô mỉm cười, đã được nghe về truyềnthống của nhàhọ Liêm nên có phần hiếu kì.
"Rất truyền thống, còn có cả nghi lễ tế Tổ ở quênữa, cô có muốn cùng về một chuyến không?".
Câu nói này anh cũng buột miệng hỏi rất tựnhiên,phản ứng của cô lại giốngnhư lần trước, nhìn anh với ánh mắt kì lạ, ánh mắthiện lên đầy dấu hỏi như mới quen anh lần đầu.
Đương nhiên, Ân Như không đồng ý với suy nghĩbộc phátcủa anh, cùng anh về quê ăn Tết.
Sau này nhớ lại, thấy thật may vì lần đó đã khôngvề, ở quê chỉtoàn đàn bà và trẻ con, đàn ông thường một năm tớiTết mới về một lần, hơn nữa ở đó còn có một nhân vật gần như đã bị anh lãngquên - Trần Lệ.
Sau khi tiếp nhận quyền điều hành tập đoàn anh trở nênvô cùng bận rộn, đã hai năm rồi anh không về nhà, trong ấn tượng của anh TrầnLệ là cô gái suốt ngày lặng lẽ ra vào bên cạnh mẹ, không ngờ lần này về nhà,hai bậc phụ mẫu vốn rất ít khi có tiếng nói chung lại cùng ra mặt nói chuyệnvới anh, yêu cầu anh nhanh chóng kết hôn với Trần Lệ.
Thế này là thế nào? Hôn nhân là chuyện đon giản vậy thôisao? Rõ ràng là đang đùa anh mà.
Nhưng nhìn thái độ của ba mẹ rất nghiêm túc, không hềcó ý gì là đùa, anh nói mãi vẫn không đả thông được hai người, không còn cáchnào khác, trong lúc tức giận anh đã bay trở lại Thượng Hải khi chưa đến mùng baTết.
Đang là kì nghỉ lễ lớn, công ty không có ai, đến côngnhân cũng đã về quê ăn Tết, không còn một ai.
Giờ ở thành phố này, người duy nhất anh có thể nghĩtới là Ân Như.
Gọi điện cho cô, không nghĩ cô ở lại Thượng Hải thật,không hề đi đâu.
Anh lái thẳng xe tới nơi cô ở, xác pháo đốt tối quatrải đầy đường, cô rất bất ngờ vì sự viếng thăm đột ngột của anh, nhưng thấyanh xách rất nhiều quà Tết trên tay, cô cũng đành mời vào nhà.
Căn hộ không lớn lắm nhưng bày biện khá tinh tế,rất dễchịu, ở nhà cô ăn mặc vô cùng thoải mái, hoàn toán trái ngượcvới hình ảnh nghiêm túc được xây dựng trong suy nghĩcủa anh trước kia, bộ quần áo bằng vải mềm, ống tay áo may khá rộng, trên bànlà bát và thìa màu xanh nhạt, cúi đầu xuống xem thì ra là món bánh trôi dành chongày Tết của người phương nam.
Có khách đến, cô cũng ngại không ăn một mình, hỏikhách sáo một câu, "Anh đã ăn gì chưa? Trong bếp vẫn còn một ít, anh cómuốn ăn cùng không?".
Đương nhiên muốn, anh gật đầu rất nhanh.
Ăn miếng đầu tiên anh giật mình, bột gạo nếp rất mịn,bên trong còn có nhân thịt cỏ Tể Thái[2] rấtđúng vị, viên nào viên nấy được nặn rất tròn trịa, hơi nhọn ởđầu,rõ ràng là làm thủ công ở nhà, không giống với loại thực phẩm đông lạnh đượcmua về từ siêu thị.
[2]Cỏ Tế Thái: Vị thuốc đông y có hoa trắng, lá non có thể ăn được, có tácdụng lợi tiểu, giải nhiệt, cầm máu, vị ngọt.
Vẫn không dám tin, anh bưng chiếc bát lên thận trọngxác nhận lại, "Giúp việc nhà em làm à?".
"Giúp việc? Lúc này lấy đâu ra giúp việc chứ, chỗnày chẳng còn ai". Cô cũng đang ăn, nghe thấy anh hỏi vậy ngẩng đầu lêntrả lời, "Tôi tự làm đấy".
Lần này thì đúng là khiến anh quá bất ngờ, khiến anhphải nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Ai nói Ân Như không giống phụ nữ, từ đầu tới chân côchỗ nào cũng như có hai từ phụ nữ, có đóng dấu ký tên đầy đủ.
Bên ngoài lại có tiếng pháo nổ rộn ràng, ồn ào náonhiệt, nhưng anh cảm thấy rất vui, âm thanh vui vẻ đó dường như phát ra từchính trái tim anh, sung sướng vô cùng.
Anh vừa ăn vừa ngắm nhìn cô, càng nhìn càng rung động,sau đó buột miệng hỏi: "Hôm nay em không có việc gì chứ? Hay là chút nữara ngoài cùng đi dạo? Gần Thượng Hải có vài thành phố phong cảnh cũng rất được,hay là chúng ta đi Tô Châu hoặc Hàng Châu nhé?".
Đang cúi đầu múc bánh trôi, nghe thấy câu này, Ân Nhưngẩng lên nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng vậy, "Tổng giám đốcLiêm, thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, anh đang tán tỉnh tôi phải không?".
Thẳng thắn như vậy sao, không có kinh nghiệm đối phóvới kiểu phụ nữ này, Liêm Vân cứng lưỡi.
Đối với Ân Như trong cuộc sống của cô có tồn tại mộtngười đàn ông hay không cũng chẳng phải là điều gì đặc biệt.
Vì vậy sau khi nghe Liêm Vân thẳng thắn đề nghị hẹn hònhư thế, cô cũng không lấy gì làm hãnh diện hoặc cảm động, chỉ cảm thấy kinhngạc.
Tại sao một người đàn ông thoạt nhìn rất có tướng mộtanh chàng gia trưởng kiểu Trung Quốc truyền thống lại chọn cô? Cô rõ ràng khôngphải là tuýp người anh ta thích hoặc là tuýp phụ nữ phù hợp với anh ta. Haingười không có điểm nào chung, về tư tưởng lạicàngkhác biệt, sao có thể chứ?
Tuy nhiên đề nghịvề việc đi ngắm cảnh ở các thànhphố xungquanh Thượng Hải cũng không tồi, cô vốn cũng định nhân dịp nghỉ dài ngày này đitham quan vài nơi, nhưng dù cóđi thì cô cũng sẽ đi một mình, cần gì phải nhờ anh ta tháp tùng chứ?
Làm người đúng là không nên nói trước, nói trước bướckhông qua.
Hôm sau Ân Như thuê một chiếc xe và tự mình lái nhưbay trên đường cao tốc, tâm trạng vui vẻ, cô lái xe rất cẩn thận, giới hạn tốcđộ là bao nhiêu thì cô khống chế bấy nhiêu, nhưng đi được nửa đường thì nghethấy có tiếng gì đó rấtkinh khủng, ngay sau đó chiếc xe như nghiêng hẳn về một bên, đúng lúc đó bêncạnh lại có một chiếc xe đang rẽ vào làn đường phía trước mặt cô, cả hai bênđều vội vàng thắng gấp, nhưng đầu xe vẫn đâm vào nhau.
Xuống xe mới biết xe bị nổ lốp, xe bên kia cũng có mấy người đàn ôngbước xuống, nói gì đó đặc giọng địa phương, ngườithì gọi điện thoại kẻ thì xôngngay ra nhìn đầu xe, hiện trường rất náonhiệt.
Cô nghe không hiểu họ nói gì, Ân Như bấm máy gọi 110.Cô rất có ý thức ghi nhớ các số điện thoại khẩn cấp ở mọi quốc gia, thấy tìnhhình có vẻ không được ổn lắm, tốt nhất là mời cảnh sát tới phán xét công bằnghơn.
Không ngờ đúng là có cảnh sát đến, sau khi xem xéthiệntrường nhận liền mấy cuộc gọi, rồi cứ thế kéo thẳng xe đi, cònyêu cầu tất cả mọi người về đồn để giải quyết, cô cũng không ngoại lệ.
Thấy lạ, nhưng cô vẫn đi, đến nơi cảm thấy có điều gìđó không bình thường, mấy người đàn ông kia hung hăng càn rở, lại liên tục nóigì đó với cảnh sát, cô không biết tiếng địa phương, quay sang hỏi người đàn ôngtrung niên bên cạnh, người đó ban đầu không nói gì, sau đó đi ra góc phòng nóinhỏ với cô, "Cô gái, những ngươi này có quan hệ với nhau, tí nữa thể nàocô cũng sẽ thiệt thòi đấy, mau tìm người đến giúp đi, một mình cô không thắngnổi bọn họ đâu".
Nói vậy là có ý gì? Quan hệ? Không phải là lần đầutiên làm việc trong nước nên cô không xa lạ với từ này, thấy tình hình có vẻkhông ổn, nhưng ở thành phố này cô chỉ là khách qua đường, lại đang nghỉ Tết,bảo cô tìm người giúp cô biết tìm ai?
Cuối cùng cũng nghĩ ra, đúng là có một người cô có thểtìm, đó là Liêm Vân của tập đoàn Liêm Thị.
Liêm Vân gần như lập tức lên đường ngay, trên đường đichỉ gọi mấy cuộc điện thoại nhưng khi anh đến thái độ của cảnh sát đã thay đổimột trăm tám mươi độ, vốn đang bị bỏ quên ở một góc không ai hỏi tới, Ân Nhưnhanh chóng đã được họ bố trí vào ngồi trong phòng đợi ấm áp và còn được phụcvụ trà và hỏi thăm ân cần.
Nhìn thấy anh cô giơ tay lên chào, khóe miệng khẽ conglên, hơi mỉm cười, nhỏ nhẹ cảm ơn.
Anh mang người theo, lập tức giải quyết những việc cònlại, vui sướng vì không phải bận tâm tới mấy việclặtvặt đó nữa, Ân Như cùng anh ra khỏi đồn cảnh sát.
Sau đó hai người cùng nhau tới Tô Châu, vừa nhậnđượcsự giúp đỡ nhiệt tình của anh, Ân Như thấy không nên tỏ ra khó chịu quá, dù saongồi cùng một xe thì cũng phải nói chuyện, chủ đề mà họ nói không ngoài lĩnhvực kinh doanh, càng nói càng hăng say, chớp mắt đã đến nơi cần đến, đến côcũng có cảm giác đoạn đường đó thật ngắn ngủi.
Tô Châu là một thành phố nhỏ trang nhã, những khu vườnđược thiết kế tinh tế và rất đẹp, những hòn giả sơn tinh xảo, phong cảnh thayđổi theo từng bước chân, hai người có cảm giác như bị mất phương hướng thì độtnhiên cảnh sắc tươi sáng hiện ra trước mắt, khu đình nghỉ chân bên cạnh hồ nướckhông khác gì một cõi trời riêng.
Hai người tới phố Quan Tiền tìm một nhà hàng có cácmón ăn truyền thống của Tô Châu để ăn cơm, tinh thần sảng khoái, lại có đồ ănngon và cảnh đẹp, chỉ trong một ngày, sự thân thiết giữa hai người gia tăngnhanh chóng.
Đường về yên ả thẳng tắp, cảnh sắc hai bên nhàmchán,cảm thấy mệt, lúc đầu còn cố gắng để không ngủthiếp đi, nhưng khi xe đi quatrạm thu phí đầu tiên côkhông thể chống cự nổi cơn buồn ngủ nên đã chìm dần vàotrong mơ.
Khi tỉnh lại cô phát hiện xe đã vào thành phố ThưọngHải, đang ở trên đường cao tốc Diên An, ánh đèn neon chiếu trên đầu, hai bênđường các cột đèn xếp hàng thẳng tắp, cảnh sắc mỹ lệ của thành phố phồn hoahiện ra trước mắt.
Cô quay đầu sang bên cạnh, Liêm Vân cũng đang nhìn vềphía cô, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh sáng lên, sau đó mỉm cười với cô,"Ân Như, đúng là anh muốn theo đuổi em, có được không?".
Vấn đề này là do cô đưa ra trước, lần trước anh đãkhông thể nói gì. Ân Như vừa ngủ dậy, lại lần đầu tiên gặp một người đàn ôngnói thẳng với mình những lời như thế, cô đang vặn người liền đột ngột dừng lại,lần này tới lượt cô không biết nói gì.
Cũng có thể vì không khí ngày Tết quá vui vẻ, cũng cóthể do hai người đều cô độc trong thành phố này, cũng có thể là vì mùa đông sắpqua đi, mùa xuân sắp tới, hormone của chim trống và chim mái bắt đầu rục rịch,tóm lại là kì lạ lẫn cổ quái, sau chuyến du lịch ngắn ngủi đó, Ân Như đã khôngcòn từ chối tần suất xuất hiện ngày càng dày đặc của người đàn ông này trongcuộc sống của mình nữa, thậm chí đôi khi còn tận hưởng cảm giác có một ngườibên cạnh, coi như ngầm chấp nhận việc tán tỉnh hay theo đuổi kia.
Sau đó họ đến với nhau thật, mọi thứ đến rất tự nhiên, rõ ràngkhác nhau một trời một vực, rõ ràng không hề có điểm nào chung nhưng mọi chuyệndiễn ra tự nhiên như một lẽ tất yếu, cả hai đều rất vui.
Liêm Vân cảm thấy không có người phụ nữ nào phù hợpvới anh hơn Ân Như, càng ở bên nhau lâu anh càng khẳng định sự lựa chọn củamình là đúng đắn.
Cô xinh đẹp thông minh, nói chuyện rất hay, lại cókinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực kinh doanh, hiểu biết sâu sắc, hơn hẳnnhững phụ nữ mà anh từng tiếp xúc.
Anh vốn là một người đàn ông mạnh mẽ đầy tham vọng, cócô ở bên như hổ thêm cánh, bao nhiêu suy nghĩ ý tưởnglần lượt xuất hiện, nhiều khi kích động, nửa đêm còn lay côdậy nói một thôi một hồi.
Ân Như không biểu lộ tình cảm bộc trực như thế, nhungkhi hai người ở bên nhau, giống như người uống nước, nóng lạnh cũng chỉ mìnhmình biết, cô không phải là thiếu nữ lần đầu biết yêunên hiểu rất rõ cảm xúc của mình.
Cô bắt đầu hưởng thụ thời gian được ở bên anh, nghĩđến anh liền mỉm cười, lúc nào cũng mang di động theo người, ngày nào khôngbiết tại sao lại có nhiều chuyện để nói đến thế, dù giữa các cuộc họp nói vớinhau mấy câu cũng tốt.
Cả hai đều rất bận nhưng chỉ cần tách nhau ra hơi lâulà bắt đầu thấy nhớ, thỉnh thoảng khi cô ở một nơi nào đó quá lâu, anh sẽ cốgắng tìm thời gian bay đến gặp cô dù chỉ ở lại được một đêm cho vơi bớt nhungnhớ.
Dù cùng ở trong một thành phố, nhưng hầu hết thời giankhi họ được gặp nhau đã là nửa đêm, anh sức khỏe hơn người, nhiều khi quấn chặtlấy cô không rời, cô cũng hết cách, gác lại bao nhiêu công việc bận rộn, trờito đất lớn, chuyện yêu đương của nam nữ là lớn nhất.
Quan trọng nhất là cô cảm thấy hạnh phúc, giai đoạnđẹp đẽ đó vẫn lưu sâu trong ký ức không hề phai nhạt, để mỗi khi cô nhớ tới,bất giác lại mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng.
Rất lâu rất lâu sau đó, cô bị người khác hỏi có hốihận không?
Không, cô không hối hận, bởi vì cô đã từng hạnh phúc.
Tình yêu là một thứ rất kì lạ, khi yêu nhau thì chỉ aoước được hòa vào làm một, rảnh một chút thời gian là mong muốn được chạy tớigặp người ta, cho dù việc ai người ấy làm, chỉ cần được nhìn thấy người ta làthỏa mãn lắm rồi.
Nhưng hai người vẫn là hai cá thể độc lập, công việccủa mỗi người lại chiếm phần lớn thời gian, những thứ khác trong cuộc sống chỉlà phụ.
Tập đoàn của Liêm Vân có to lớn phức tạp tới đâu, côngviệc có ngập đầu ngập cổ thế nào thì dự án này cũng phải kết thúc trong vòngmột năm.
Lịch làm việc của tổ tư vấn do Ân Như phụ tráchđã xếp kíntới tận ba năm sau, dự án tiếp theo là ở Hàn Quốc.
Vốn thời gian hai người dành cho nhau cũng khôngnhiều,nhưng dù sao cũng ở trong cùng một quốc gia, cho tới khi dự án tiếp theo của côbắt đầu triển khai thì hai người bắt đầu nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục thế nàythì mối quan hệ của họ rất khó duy trì.
Ai có thể chấp nhận hai người yêu nhau mà không thể đảm bảomột tháng được gặp nhau một lần? Thậm chí các cuộc hẹn hò đôi khi diễn ra chóngvánh ở sân bay giữa giờ chờ chuyến bay cất cánh.
Cuối cùng thứ khiến cả hai người đều sụp đổ không thểchịu đựng được nữa cũng chính là sân bay, khó khăn lắm mới có được hai ngàynghỉ, cô bay chuyến sớm nhất từ Hàn Quốc về Thượng Hải, xuống máy bay nhìn thấycó năm, sáu cuộc gọi nhỡ, của Liêm Vân và của người ở tổ tư vấn gọi tới, vừađịnh gọi lại thì chuông điện thoại reo, giọng trợ lý của cô ở đầu dây bên kia lolắng, "Tổ trưởng, bên Seoul có chuyện rồi, chị có thể bay về ngaykhông?".
Hỏi vài câu quả nhiên đúng là việc rất khẩn cấp, côbuồn bã, gọi lại cho Liêm Vân, giọng Liêm Vân cũng hết sức lo lắng, "TiểuNhư, em đến nơi chưa?".
"Em vừa xuống máy bay, có điều bên Hàn Quốc lạicó vấn đề, chắc em phải đi chuyến tiếp theo để quay lại Seoul, còn anh?".
"Sáng nay anh nhận được điện thoại từ công ty conở An Huy, xảy ra tranh chấp lao động lớn, anh phải qua đó ngay, giờ cũng đang ởsân bay".
Đột ngột như thế sao? Có chút thất vọng, nhung thôi,cuộc sống của họ vốn là như thế, cô có thể hiểu, "Anh bay chuyếnmấy giờ? Còn thời gian không? Trước khi lên máy bay em muốn gặp anh".
Đầu dây bên kia rất ồn, anh như đang thở dài, giọng cóvẻ chán nản, "Anh đang ở sân bay Hồng Kiều, hai giờ nữa máy bay cất cánh,không kịp đâu".
Sân bay Hồng Kiều... Cô suýt chút nữa thì quên mấtThượng Hải có tới hai sân bay mà lại ở hai đầu thành phố, cách nhau rất xa.
Nếu bình thường cô chắc chắn đã có thể chịu đựng dược,nhưng thời điểm này đang là cuối năm, đều là thời điểm anh và cô rất bận, lầnnày có đến hai tháng họ chưa gặp nhau rồi, mà để cóđược hai ngày nghỉ cô đã phải bận rộnliên tục, mất ngủ triền miên suốt một tuần lễ, tự nhiên thấy cảm giác thật tồitệ, cô dứt khoát cúp máy.
Cúp máy xong chạy ra ngoài vẫy một chiếc taxi đếnthẳng sân bay Hồng Kiều, thấy vị khách này sau khi lên xe nét mặt đăm đăm, cảquãng đường dài lái xe cũng không dám nói lời nào, theo yêu cầu của cô lái xevới tốc độ nhanh nhất có thể, ông trời như cũng thương tình, cả đoạn đường rấtthuận lợi, đến sân bay Hồng Kiều mất hơn một tiếng đồng hồ, đúng là thần tốc.
Tới nơi cô mới bấm máy gọi cho Liêm Vân, máy bận, đợimột lúc sau gọi lại, vẫn bận.
Làm gì vậy không biết, không biết làm gì cô bấm máy gọiliên tục Ân Như bực bội nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt kìmnén.
Định bấm máy gọi lại thì chuông điện thoại reo,vừanhấc máy đầu dây bên kia đă hỏi ngay, "Em làm gì vậy, ở sân bay mà bậnmáy liên tục thế sao, anh gọi mãi mà không gọi được".
"Anh đang ở đâu?". Không trả lời câu hỏi củaanh, cô hỏi thẳng.
"Ở sân bay Phố Đông, em đang đứng ở đâu?".Anh nói to hơn, nghe kĩ, như có tiếng thở hổn hển vọng lại.
Cô trợn tròn mắt, sân bay Hồng Kiều lúc nào cũng tấpnập người qua kẻ lại, tiếng cười nói ồn ào rổn rang, Ân Như đứng trước một đoànkhách du lịch toàn những người cao tuổi đội mũ lưỡi trai màu vàng của công tylữ hành nào đó, tay giữ chặt điện thoại,cúi đầu, im lặng.
Quá ồn ào, Liêm Vân không nhận thấy tâm trạng của côcó sự thay đổi, anh vẫn đứng đó hỏi lớn, "Em đang ở khu vực nào? Mẹ kiếp,xây sân bay to thế này để làm gì? Không nghĩ đến giới hạn của con người haysao?".
Giới hạn của con người, cô đã tới ngưỡng giới hạn đórồi, cố gắng tới lần thứ hai mới thốt ra lời, mắt Ân Như ầng ậng nước,"Đừng tìm nữa, em không ở sân bay Phố Đông".
"Không ở sân bay Phố Đông?". Anh ngẩn ngườira, "Chẳng phải em nói sẽ đi chuyến tiếp theo về Hàn Quốc sao? Anh đã kiểmtra trên đường tới đây, chuyến bay tiếp theo vềHàn Quốc phải ba, bốn tiếng nữa mới cất cánh, em không ở sân baylại chạy đi đâu?".
"Em ở sân bay, ở sân bayHồng Kiều". Ân Như hoàn toàn sụp đổ, cô hétlên.
Hét xong cả hai bên đều im lặng, phải một lúc sau LiêmVân mới lên tiếng, "Em ở yên đấy, đợi anh, cố được không?"
Không được cũng phải được, cô cũng đã mệt mỏi cùng cựcrồi, làm gì còn sức mà đi đâu nữa.
Khi Liêm Vân đến được sân bay Hồng Kiều thì nhìn thấycô cô độc ngồi trong phòng chờ, bên cạnh từng đoàn khách du lịch đang nóichuyện hết sức rôm rả, túi lớn túi nhỏchất thành đống dưới đất, còn cô ôm một chiếc túi nhỏ ngồimột mình ở cuốiđầu ghế, sự tương phản cực kì lớn, khiến cô trông càng thêm đáng thương.
Anh chạy đến đứng lặng trước mặt cô, Ân Như đang cụpmắt nhìn xuống, lúc đó mới nhìn thấy anh, cô ngẩng đầu đứng dậy, mím chặt môikhông nói gì.
Thoáng nhìn cũng nhận ra cô vừa khóc, hai mắt vẫn cònđỏ hoe, hai con ngươi như hằn lên từng tía máu, từng tia như đâm thẳng vào tráitìm anh.
Trong giây phút đó sự ồn ào trong phòng đợi như lắngxuống, những bóng người đi lại và tiếng nói bên cạnh đều trở nên mơ hồ xa xăm,trong mắt anh chỉ còn có cô, anh dang tay ôm cô vào lòng, lần đầu tiên trongđòi giọng Liêm Vân như cầu khẩn, "Tiểu Như, dừng lại đi, chúng ta kết hônnhé".
Chuyện đã xảy ra từ khi nào rồi? Rất xa rồi nhưng vẫncòn in đậm trong trí nhớ của anh, cô nằm gọn trong lòng anh mắt mở to, sau đókhóc và gật đầu, còn anh có cảm giác ngay lúc đó mọi thứ trên thế giới đều trởnên tròn đầy, anh không còn cần thêm gì nữa.
Sau đó thì sao? Sau đó bỏ ngoài tai sự phản đối củagia tộc mà kết hôn, sau đó cô đã có nhiều nhượng bộ vì cuộc hôn nhân này, cuốicùng ở lại bên anh.
Nhưng niềm hạnh phúc đó còn chưa kịp cảm nhận đã nhanhchóng biến mất, cô ở nhà tâm trạng bức bối, còn anh càngngày càng bận rộn, thời gian trôi đi, hai người từ vừa gặp liền không kìm nénđược ôm chầm lấy nhau mà hôn mà ôm thành gặp mặt mà không biết nói gì.
Ngẩn ngơ ở đó nhìn cô đứng trước cửa nhà, Liêm Vâncàng lúc càng thấy khó thở.
Sau khi rời xa anh, cô có vẻ sống rất tốt, mặc dù đangở cuối thai kì, nhưng trông tinh thần rất sảng khoái, sắc da sáng hồng hào, khicười xinh đẹp rạng ngời.
Còn anh sống thật khổ sở. Giũ bỏ quá khứ, cô đi thậtnhẹ nhàng, cô mãi mãi là người phụ nữ hoàn hảo với đôi cánh sải rộng, còn anhbị cô âm thầm bỏ lại chốn cũ, như vứt bỏ một người khách qua đường mờ nhạttrong đời mình.
Cảm giác chia li quá đau đớn, sau khi kết hôn, họ cũng từngcãi nhau, cũng từng chiến tranh lạnh, cô đã hi sinh, anhcũng nhượng bộ, nhưng sau khi cô quay trở lại làm việc, anh cảm giác như đấychính là một sự khỏi đầu mới, cuối cùng họ cũng thoátkhỏi sự đau khổ của hôn nhân, tìm đượcmột phương thức bên nhau mà cả hai cùng hài lòng.
Thực tế chứng minh tất cả đều không được, cuối cùng côvẫn rời xa anh,vô cùng sắt đá, không hề có ý quay đầu lại,
Nhưng anh nhớ vợ mình, anh vẫn còn yêu cô, không muốnchia tay với cô.
Thời gian đầu anh hi vọng cô cũng cảm thấy đau khổ nhưanh, nhưng thời gian trôi đi, anh đã nhận ra rằng Ân Như rấtkiên quyết, kiên quyết tới mức anh đành phải mời những người ở lĩnh vực chuyêntrách truy tìm tông tích của cô.
Bên kia đường Ân Như đã nói xong điện thoại, vừa ngẩngđầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là anh. Biểu hiện đầu tiên là khôngdám tin, sau đó cô nhìn anh chằm chằm không rời, đôi mắt phượng xinh đẹp khôngchớp.
Cô nghĩ mình đang nằm mơ.
Đã rất lâu rồi cô không gặp người đàn ông này, thực ra ngàyxưa cũng đã có khoảng thời gian hai người xa nhau khálâu, đặc biệt là trước khi kết hôn, lúc đó hai người đều mong ước một ngày cóbốn mươi tám tiếng, bận rộn không có giây phút nào nghỉ ngơi, đôi khi vừa nhấcđiện thoại lên nói được vài câu thì đầu dây bên kia đã có người xen vào, cô hayanh đều vậy, khôngthể không gác máy đểxử lý công việc, vài câu ngắn ngủi, quanh đi quan lại chi là: “Em khỏekhông, anh nhớ em". Nhiều khi bị giánđoạn cả một ngày mới nói xong.
Sau đó cô đã khóc ở sân bay, anh thì thầm khẩn cầu bêntai, "Dừng lại đi, chúng ta kết hôn nhé".
Hai bên ba mẹ đều phản đối, nhưng gia đình cô sống khádân chủ, mặc dù không ủng hộ quyết định của cô nhưng cũng không kiên quyết ngăncản.
Nhưng gia đình họ Liêm thì không như thế.
Quê Liêm Vân ở Hà Nam, gia tộc lớn mạnh, là nhân vậttiêu biểu trong giới thương gia truyền thống, anh lại là người nắm quyền điềuhành của tập đoàn, quyết định việc hôn nhân đại sự vội vàng như vậy đã gây rasóng to gió lớn trong cả gia tộc.
Sự xuất hiện của cô rõ ràng là con sóng lớn trong đầmsâu, ngoài ba mẹ ra, tất cả các ông chú ông bác trực hệ đều vội vàng quay về.
Ân Như nói chuyện với ba mẹ Liêm Vân khoảng năm phútliền hiểu ra, cô không được hoan nghênh trong gia đình này.
Nhưng những điều đó cô không quan tâm, người cô yêu làLiêm Vân, người cô muốn chung sống cũng là Liêm Vân, bamẹ anh quanh năm ở quê nhà, các bậc cha chú khác cũng cócông việc làm ăn ở khắp mọi miền đất nước,Liêm Vân nhiều nhất cũngchỉ gặp mặt họ trong các cuộc họp hội đồngquản trị, cô không cho rằng điều đó ảnh hưởng tới cuộc sống của cô và anh.
Cô đã lầm.
Sức mạnh cúa gia tộc truyền thống rất lớn, suy nghĩcủa Liêm Vân không nhận được sự ủng hộ, đồng tìnhcủa bất cứ ai,những người họ hàng từ lâu vốn bất mãn với sự điều hànhcủa anh giờ chỉa mũi dùi về phía cô, coi nghề nghiệp của cô và việc đột ngột từbỏ công việc là sự uy hiếp đối với Liêm Thị. Có thể hiểu được, nếu cô sốngtrong một gia tộc truyền thống như thế này thì lợi ích luôn là thứ thiết thân,thế mà người đứng đầu lại đột nhiên muốn cưới một người vợ ngoại tộc, khiến aicũng phải dè chừng.
Mặc dù anh không nói nhưng Ân Như có thể nhận ra anhđang phải chịu một áp lực rất lớn, cô yêu người đàn ông này, với tính cách củamình, cô không thể nhẫn nhục chịu đựng kiểu úp úp mở mở, vì thế cô quyết địnhđi tìm gặp các vị trưởng bối của gia tộc họ Liêm.
Phản ứng của họ rất lạnh nhạt và tỏ ra không tin vào nhữnggì cô nói, cho tới khi cô lạnh lùng mỉm cười, vậy thì phảichứng minh thế nào?
Khi giấy tờ được đẩy tới trước mặt mình cô mới bừng tinh,họ đã chuẩn bị những giấy tờ này từ lâu, chỉ đang đợi cô tựđưa đầu vào lưới.
Có lẽ cô quá coi thường sự lợi hại của những người giàcả đó, đúng là gừng càng già càng cay.
Lúc đặt bút ký cô cảm thấy thật bi thương, dường nhưkhông phải mình đang đặt bút ký để từ bỏ lợi ích thực chất trên giấy trắng mựcđen mà chính là từ bỏ tất cả cuộc đời trước kia của mình.
Nhưng khi cô đứng bên cạnh Liêm Vân trong lễ đườngthấy anh nhìn mình mỉm cười, sau đó nắm lấy tay cô, cô lại cảm thấy tất cả rấtđều rất đáng, cô không cần gì nữa.
Cô không hối hận, cho dù ở vào thời kì cô đơn nhất sau khi kếthôn cô cũng chưa bao giờ hối hận.
Anh đã mang tới cho cô nụ cười, khiến cô cảm thấy mìnhkhông còn thiếu, còn cần gì nữa. Ông trời không mắc nợ cô điều gì, mọi hạnhphúc niềm vui trên thế giới này đều có giá của nó, cô đồng ý trả cái giá đó.
Nhưng cùng với thời gian, anh vẫn bận rộn như thế, còncô như con chim bị nhốt trong chiếc lồng son, cuộc sống chỉ còn gói gọn tronghai từ chờ đợi.
Cũng đã cãi vã, thời gian đầu anh còn an ủi, sau đóthì hết kiên nhẫn, cuối cùng phủi tay bỏ đi.
Rất nhiều lần cô bừng tỉnh giấc vào sáng sớm, phía sau nhà cỏhoa tươi tốt, tiếng chim hót líu lo, nhà cũng có người nhưngchẳng có ai trong số đó là người cô cần.
Chiều muộn cô lại một mình chậm chạp đi từ phòng nàysang phòng khác, ánh tà dương đẹp mê mẩn nhưng cũng chẳng có ai cùng thưởngthức, đến cô cũng có cảm giác mình sắp phát điên.
Cô đã từng thử, cũng đã từng cố gắng, cuối cùng tuyệtvọng khiến cô lựa chọn ra đi.
Tình yêu và sự vĩnh cửu phải chăng chỉ có thể chọnmột?Cô không thể bình thản đối diện với mọi biến động của cuộc sống, không thể tậnhưởng mỗi ngày dù có hay không có anh bên cạnh, còn anh cũng không thể thay đổiđược những suy nghĩ thâm căn cố đế của mình, mặc dù cả hai bên đều có nhượng bộnhưng sự thật chứng minh họ vẫn là người thuộc hai thế giới khác nhau, mà hai thếgiới thì không thể dung hòa làm một.
Khi bỏ đi cô không hận người đàn ông này, chỉ là thựchiện một quyết định mình cho là đúng, những ngày sau đó cô một mình đi du lịchkhắp nơi, cô cũng từ chối việc mẹ muốn đi cùng để chăm sóc.
Đi qua rất nhiều nơi, suy nghĩ rất nhiều, cũng nhìnthấy rất nhiều, đương nhiên cũng có nghĩ tới anh, đôi khi một mình đứng ở nơicảnh đẹp, bên cạnh du khách qua lại nườm nượp, người người ai cũng có đôi cócặp, cô cũng cảm thấy buồn bã.
Nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì bất kì quyết định hayviệc làm của mình, bởi vì có hối hận thì cũng không thể quay lại được, chỉ tăngthêm gánh nặng tâm lý mà thôi, dù sao cũng đã đến nước này rồi, vậy thì đừngquay đầu lại nữa.
Để quên một người, tốt nhất là không nên nghe bất kìtin tức nào về người ấy nữa, cắt đứt mọi sự liên hệ, để thời gian xóa sạch mọiký ức.
Đáng tiếc cô không làm được điều đó, Tề Mi thườngxuyên liên hệ với cô, cách vài ba hôm lại báocáo chi tiết tình hình mới nhấtcủa Liêm Vân với cô, thậm chí cả nguyên nhân Trần Lệ đến và đi cũng đều nóihết.
Cô hiểu ý của TềMi, cô ấy không phải là người thích xen vào chuyện nhà người khác, nhưnghai người rất hợp nhau, cùng rất kiênquyết trong những việc như thế này.
Vừa rồi cô còn nói chuyện với cô ấy, giọng Tề Mi ởcách xa ngàn dặm nhưng cũng không giấu nổi sựvui vẻ, cô ấy đã có thai,cuối cùng tình yêu với Thành Chí Đồng cũng đã đơm hoa kết trái, lại nhắc tớiLiêm Vân, nói rằng anh vẫn đang tìm cô,cuối cùng trước khi kết thúc cuộcnói chuyện đã nói với cô hết sức chân thành, "Ân Như, có thể cho mình chútniềm tin không? Để mình tin rằng tất cả mọi gập ghềnh đều chỉ là thử thách,khiến cả hai người nhận ra rằng sau khi trải qua mọi chuyện, cuối cùng vẫn mongmuốn có người đó tồn tại trongcuộc sống của mình, mong người đó mãi ởbên mình, để mình tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnhphúc".
Cô không trả lời bạn, nhưng sau khi cúp máy đúng vào khoảnhkhắc cô ngước mắt lên lại nhìn thấy anh, Liêm Vân, chồngcô, ba của con cô.
Thoáng nhìn, cô thấy anh không hề thay đổi, cũng phải,tuổi thanh xuân của người đàn ông thường dài hơn phụ nữ, lại không phải chịu sựgiày vò khi sinh đẻ, chỉ cần được bảo dưỡngthường xuyên thì có thể kiêu ngạo từ khi còn thanh niêntrai tráng tới khi về già, không hề có tuổi.
Nhưng ánh mắt anh chứa đầy tâm sự, lo lắng đau khổ,nhìn thấy cô mà căng thẳng đến mức gần như đứng im bất động.
An Như cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng rất thần kì,nghi ngờ trước mắt là ảo ảnh,rất nhiều những hình ánh quá khứ và tương lai cóanh hoặc không có anh xuất hiện đan xen vào nhau, bay lượn trên bầu trời nhưlưỡng sinh hoa[3].
[3]Một loài hoa trong truyền thuyết, trên một đài luôn có hai bông quay về haihướng khác nhau, theo truyền thuyết loài hoa này là hóa thân của một đôi nam nữtuy yêu nhau nhưng lại bị cái chết chia lìa.
Khi ở bên anh, cô đã từng hạnh phúc, đã từng cô đơn.
Khi không có anh bên cạnh, cô cũng từng hạnh phúc,đưong nhiên cũng có cô đơn.
Nhưng hoàn toàn không giống nhau.
Ân Như, có thể cho mình chút niềm tin không? Để mìnhtin rằng tất cả mọi gập ghềnh đều chỉ là thử thách, khiến cả hai người nhận rarằng sau khi trải qua mọi chuyện, cuối cùng vẫn mong muốn có người đó tồn tạitrong cuộc sống của mình, mong người đó mãi ở bên mình, để mình tin rằng tìnhyêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh phúc.
Những lời đó vẫn như quanh quẩn đâu đây, lặp đi lặplại trong không gian đêm yên tĩnh, đột nhiên cô cảm thấy mơ màng, thứ tình cảmđược chôn chặt ở nơi sâu thẳm nhất trái tim như lay động, dường như có thứ gìđó đang gắng sứcthoát ra, tự do bay nhảy.
Thứ đó có lẽlà dũng khí.
Dũng khí để thử lại một lần nữa?
Ân Như lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình tựnhiên cảm thấy biểu hiện của anh rất thú vị, cô nghiêng đầu mỉm cười
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]