Khi trở lại ký túc xá, Hàn Như Phong liền canh giữ ở bên ngoài cửa, dựa vào khung cửa ngủ gà ngủ gật. Quần áo đơn bạc, thổi trúng làm hắn rét run, hai tay vây quanh, cuộn tròn thân mình.
Hàn Linh nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt hơi lạnh, hắn so với Băng Tư ghê tởm hơn, ở phía sau gương mặt giả nhân giả nghĩa của hắn, không biết ẩn chứa nhiều ít dã tâm. Nàng trực tiếp vòng qua hắn, đi vào phòng tiếp tục ngủ.
Có thể là tiếng bước của nàng chân quá lớn, đánh thức hắn, hắn xoa xoa mắt, nhìn thấy nàng trở về, dị thường cao hứng, bay tới bên người nàng, quan tâm ân cần thăm hỏi: “Linh nhi, ngươi đã đi đâu? Ta rất lo lắng cho ngươi.”
Nếu là không có một màn ở trong rừng phong kia, nàng nhất định sẽ rất cảm động, đáng tiếc trong lời nói quan tâm của hắn đến tột cùng có mấy phần thật, mấy phần giả, nàng không cách nào phân biệt. Nàng không để ý đến hắn, sau khi cởi giày vải, liền lên giường nghiêng người nằm xuống.
Hàn Như Phong có chút không biết nguyên do, tiến lên phía trước nhẹ giọng nói nhỏ: “Linh nhi, ngươi không sao chứ?”
Nàng trở mình, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn có chút nghi hoặc và kinh ngạc, ngày thường cho dù nàng lại phiền hắn, cũng sẽ trả lại hắn một hai câu, hoặc là mắng hắn một trận, hôm nay lại khác thường như thế, trong lòng của hắn bất an.
Ở phía sau Băng Tư cũng theo sát vào phòng, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng đồng dạng. Hàn Như Phong tính toán từ trong miệng của hắn do thám biết một ít, đáng tiếc hoàn toàn vô dụng, cả phòng lâm vào trong bầu không khí tĩnh mịch.
Nàng nặng nề mà tiến vào mộng đẹp, đến nỗi động tĩnh lúc sau của hai người khác, nàng không rảnh bận tâm, cũng không có hứng thú muốn biết, bọn họ đã từ trong trong thế giới của nàng OUT.
“Hàn Linh, ngươi đi ra cho ta!”
Một tiếng rít gào quen thuộc làm nàng bừng tỉnh, không xong, Dạ Ma Thiên đã tìm tới cửa.
Hắn nhất định là phát hiện ra không thấy nàng, cho nên mới tới tìm nàng ca ca trên danh nghĩa của Yêu Nhi. Thật đau đầu, không biết như thế nào mới có thể trấn an hắn.
Bằng tốc độ nhanh nhất thay nam trang, nàng đẩy cửa đi ra ngoài.
“Hàn Linh, mau gọi Yêu Nhi đi ra, ta muốn gặp nàng.” Cổ áo của nàng bị mỹ nam nào đó trong lúc nổi giận nắm chặt, siết đến khiến nàng thiếu chút nữa không thở nổi.
“Ngươi buông tay trước, ta liền nói cho ngươi.”
Hắn chần chờ mà buông lỏng tay ra, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, không bỏ sót bất luận cái tin tức gì trên mặt của nàng.
Hắn để ý biểu tình của nàng như thế, để cho tình cảm ấm áp ở trong lòng lan tràn, tận lực trấn an hắn nói: “Dạ bang chủ, chuyện của ngươi và tiểu muội, ta đều đã biết. Tiểu muội sáng nay tới đi tìm ta…… Khụ khụ……” Không đợi nàng nói xong, hắn lại nắm cổ áo của nàng, hại nàng vội ho khan một trận.
“Nàng rốt cuộc đi đâu vậy?” Dạ Ma Thiên hét to một trận về phía lỗ tai của nàng, trực tiếp quậy đến tai phải của nàng ầm vang. Cùng so sánh với Dạ ôn nhu thâm tình đêm qua, quả thật chính là hai người khác nhau như trời với đất, bất quá trong lòng của nàng vẫn là vui mừng, hắn đối với nàng là tình ý chân thành, cũng là đặc biệt.
“Dạ bang chủ, ngươi có thể bình tĩnh lại nghe ta nói cho hết lời hay không? Bộ dáng này của ngươi siết ta, ta nếu như không cẩn thận bị đứt khí, tiểu muội khẳng định sẽ hận chết ngươi.”
Cái tay ở trên cổ áo rốt cuộc buông ra, nàng cũng có thể lại lần nữa hô hấp được không khí mới mẻ.
“Tiểu muội sư đến từ một cái môn phái thần bí, sư môn của nàng khẩn cấp gọi nàng trở về, chỉ sợ phải qua chút thời gian mới có thể trở về. Nàng để cho ta chuyển lời lại với ngươi, để cho ngươi không cần vì nàng lo lắng, nàng sẽ chiếu cố tốt chính mình.”
Sắc mặt của Dạ Ma Thiên trầm xuống, quát lạnh nói: “Cái môn phái quỷ gì? Vì cái gì cố tình gọi nàng trở về? Võ công của nàng kém như vậy, ngay cả chính mình đều bảo hộ không được, có thể phái đi về cái công dụng gì?”
Gia gia, coi khinh nàng như vậy?
Nàng có chút tức giận.
“Cái này ta cũng không biết, dù sao ta đã chuyển lời lại rồi. Còn nghĩ rằng người tiểu muội thích là một người tri thư đạt lễ*, ai ngờ thế nhưng dã man như thế, để cho ta như thế nào yên tâm giao tiểu muội cho hắn?”
*tri thư đạt lễ (知書達禮) có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi.
Dạ Ma Thiên vừa nghe, sắc mặt cứng lại, ẩn nhẫn tức giận, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Đại ca của Yêu Nhi, cũng chính là đại ca của Dạ Ma Thiên ta. Về sau có chuyện gì, cứ việc phân phó là được.” Hắn khí phách mà vỗ ngực, vẻ mặt che chở ngươi biểu tình dũng cảm của hắn.
Trong lòng của Hàn Linh khoe khoang một trận, cái này tốt, địa vị của nàng lập tức thăng cấp, thành đại ca của bang chủ thiên hạ đệ nhất bang. Cái thân phận này đủ kéo! (???)
Dạ đáng yêu, thật muốn tiến lên hôn một cái!
Trên mặt vẫn vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, nàng miễn cưỡng đáp: “Nếu Dạ bang chủ sảng khoái như vậy, ta đây cũng liền không khách khí, về sau hãy gọi nhau là huynh đệ. Chỉ là chúng ta lúc trước ước định thi đấu đá cầu ……”
Hắn mạnh mẽ mà vỗ vào đầu vai của nàng, dũng cảm muôn vàn: “Nếu là huynh đệ, còn so cái gì? Ta quyết định, ta muốn chuyển trường tới thư viện Bạch Tùng, về sau liền cùng đại ca cùng trường, bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn một chút.”
Hàn Linh chớp chớp mắt, hắn chuyển trường lại đây ngược lại không phải là chuyện xấu, an toàn của nàng liền càng có bảo đảm. Quay đầu lại để cho Tử Nhi cùng sơn trưởng nói một chút, Dạ là người có bối cảnh giang hồ, không có quan hệ, còn chưa nhất định có thể vào học.
Hôm nay vốn là ngày thi đấu đá cầu, lại bởi vì Dạ Ma Thiên chuyển trường tới mà hủy bỏ.
Ở trên lớp học, giọng nói của phu tử run run mà giới thiệu học sinh mới chuyển trường tới Dạ Ma Thiên, có thể thấy được lực uy hiếp của Dạ Ma Thiên ở thư viện Thanh Bách và Bạch Tùng. Chỉ từ Tử Nhi và sơn trưởng thương lượng, khi yêu cầu để cho Dạ Ma Thiên chuyển trường, sơn trưởng ngay tại chỗ biểu hiện phản ứng kinh hách ra ngoài, liền có thể thấy đốm*.
*ví với sự vật rất nhỏ.
Không đợi phu tử giới thiệu xong, Dạ Ma Thiên đã không kiên nhẫn mà cất bước đi xuống lớp học, hắn dừng bước ở bên cạnh người nàng, híp mắt nhướng mày với Hàn Như Phong ở bên người nàng, ý rất rõ ràng, hắn nhìn trúng vị trí ở bên cạnh này của nàng, muốn hắn nhường chỗ ngồi. Hàn Như Phong giấu tức giận, không dám phát tác, bị bức bách bởi sóng mắt mãnh liệt và ánh mắt thô bạo của đối phương, hắn vẫn là không tình nguyện mà nhường lại chỗ ngồi.
Dạ Ma Thiên ngồi xuống bên người nàng, nàng điều chỉnh trái tim yên ổn lại, có hắn ở đây thật tốt.
Ở phía trên phu tử mãnh liệt lau mồ hôi lạnh, khi nhìn thấy sơn trưởng tự mình xuất hiện ở ngoài cửa, hắn mừng rỡ, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Sơn trưởng dạo bước đi vào lớp học, ở phía sau của hắn còn có một người khác đi theo.
Nàng tò mò mà nhìn về phía người nọ, đôi mắt của hắn thế nhưng là màu lam, màu lam thăm thẳm như biển rộng. Chẳng lẽ thế giới này cũng có rất nhiều giống người biến dị? Hay là hắn căn bản chính là tới từ quốc gia Tây Âu?
Đang lúc nàng chuyên chú mà nghiên cứu quan hệ giống người và quốc gia, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt khác thường của hắn phóng tới, trong lòng run lên. Một mạt u lam từ trong mắt của hắn lướt qua, khóe môi của hắn cong lên, như là thợ săn tìm được con mồi mà hắn hưng phấn.
Nam nhân này rất nguy hiểm!
Ừ, tránh xa hắn ra*.
*Nguyên văn là “tị nhi viễn chi” 避而远之, ở đây tác giả chơi chữ lấy từ câu thành ngữ “kính nhi viễn chi”. (nếu mn có cách giải thích khác thì hãy góp ý nhé!)
Trong đầu của nàng hiện lên một cái tin tức như vậy.
Sơn trưởng giới thiệu nói: “Các vị đồng học, giới thiệu với mọi người một vị đồng học mới. Tên của hắn là Triệu Hi, đến từ Triệu quốc, trải qua triều đình đề cử đi vào thư viện cùng mọi người giao lưu việc học, hy vọng mọi người về sau trợ giúp hắn nhiều hơn.”
Người của Triệu quốc? Thì ra vẫn là một du học sinh, kỳ quái, hắn một người của Triệu quốc, chạy tới Hàn quốc đi học?
Mới vừa rồi chỉ chú ý tới màu sắc đôi mắt của hắn, sau khi hắn đến gần phương hướng của nàng, nàng mới bỗng nhiên phát hiện ngũ quan của hắn thế nhưng tinh xảo như vậy, dường như trải qua người giỏi tay nghề khéo tay tạo hình mà thành. Lại là một cực phẩm đại soái ca a, cổ đại thật tốt, soái ca đem nắm đầy.
Du học sinh Triệu Hi ngồi xuống ở phía sau chỗ ngồi của nàng, bên cạnh của hắn là Hàn Như Phong, cái này tốt, nàng xung quanh ba cực phẩm soái ca. Nếu là có thể đem Long Chi Dực cũng xách lại đây ngồi phía trước nàng, vậy nàng chẳng phải là mỗi ngày bị soái ca ở bốn phía vờn quanh, diễm phúc nhiều hơn?
Bỗng nhiên nhớ tới Hàn hoàng đưa cho quyển danh sách tuyển phu sổ con kia, nói muốn chọn danh sách hai người, nhưng là cho đến hiện nay, hình như một người cũng không cách nào chọn.
Long Chi Dực, người ta kiên quyết bỏ cuộc, nàng cũng không có cách nào ép buộc a.
Hàn Như Phong, một bụng ý nghĩ xấu, không được.
Dạ Ma Thiên, chuyển trường tới, không ở trên danh sách.
Còn có du học sinh này, cũng là mới tới, không ở trên danh sách, hơn nữa người này là tuyến nguy hiểm cao, chạm vào không được.
Kết quả là, một người cũng không chọn được, vậy thu xếp như thế nào?
Cuối tháng Hàn hoàng tới đây, không biết có thể để cho hắn đưa Dạ Ma Thiên thêm một phiếu hay không, cũng liền việc này nàng có thể chấp nhận, chỉ không biết là người ta có chịu nguyện ý hay không.
Tiết học kéo dài đến một nửa, một cái bóng đen ở phía bên phải không hề báo trước mà đè nàng xuống, nàng vội duỗi tay chặn lại, lại là Dạ Ma Thiên ở trên lớp học ngủ gà ngủ gật. Lão đại, ngươi thật giỏi, làm trò trước mặt của phu tử, ngang nhiên ngủ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]