Khi lại ngẩng đầu nhìn hắn, bắt giữ được trong con ngươi lam một tia cảm xúc mất mát, Hàn Linh không khỏi khiếp sợ, có loại cảm giác khác thường chảy xuôi qua trước ngực. 
“Hi, ngươi dưỡng thương thật tốt, ta xuống núi mua thêm chút thuốc trị thương cho ngươi, thương thế của ngươi rất nhanh là có thể khỏi.” 
Sắc mặt của Triệu Hi hơi thoáng, tựa như kinh ngạc, lại tựa như kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng): “Ngươi kêu ta là gì?” 
Hàn Linh cũng không biết vì sao sẽ đột nhiên buột miệng thốt ra kêu nick name của hắn, mờ mịt nói: “Hi, không dễ nghe sao?” 
Một nụ cười tươi rực rỡ nở rộ ở bên môi của hắn, hắn mỉm cười gật đầu nói: “Được, về sau ngươi đều kêu ta như vậy.” 
Xuống núi tiến đến dãy rừng phong, bởi vì Triệu Hi nàng thả Long Chi Dực bồ câu (?),trong lòng có chút băn khoăn. Nàng không thích sự tình thật không rõ ràng, cho nên nàng vẫn là cố ý chạy tới nói với hắn sáng tỏ một phen. 
Lúc Hàn Linh đi vào chỗ sâu trong rừng phong, Long Chi Dực khuất thân nghiêng ngồi dựa vào bên cạnh cây phong, tay phải cầm kiếm, sắc mặt có chút kém. Nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn đứng lên, tay cầm kiếm ở góc độ nàng không thể thấy hơi hơi run rẩy. 
Nàng không có nhìn ra hắn bị thương, chỉ là thẳng thắn nói mới vừa rồi gặp gỡ Triệu Hi, là nguyên do cho nên đến trễ. Sắc mặt của hắn không có bất luận biến hóa gì, nhìn không ra vui giận, chỉ là nhàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-tuyen-phu/1991461/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.