từng mảnh bông tuyết rơi xuống, tinh oánh dịch thấu, ngẫu nhiên tan ra ở trên giấy viết thư hơi mỏng, lưu lại một chút ướt át.
Hàn Linh khoác thêm một bộ lông chồn thuần trắng thêu thành áo choàng, ở chỗ cổ cũng là quàng một cái khăn quàng cổ lông chồn thuần chủng, dựa nghiêng ở trong đình, ánh mắt nhìn chăm chú giấy viết thư ở trên tay, trong lòng của nàng không cách nào bình tĩnh.
Dạ Ma Thiên từ xa đi tới, nhìn thấy nàng một thân tuyết trắng, tựa như tiên tử trong tuyết. Hắn khẽ bước tới gần, tiến đến phía sau nàng, muốn nhìn xem nàng đến tột cùng đang vì cái gì mà phát ngốc xuất thần.
“Linh nhi, trở lại bên người trẫm, trẫm không muốn lại mất đi nàng……”
Dạ Ma Thiên đọc thầm ra tiếng, nhưng thật ra dọa Hàn Linh nhảy dựng, vội vàng mà đem bức thư cất vào trong lòng ngực.
“Dạ, tại sao chàng lại tới đây?”
Dạ Ma Thiên híp mắt nhìn nàng chăm chú, chất vấn nói: “Hắn, lại là ai?”
Sợ hắn tức giận, Hàn Linh cảnh giác phòng bị hắn, cười gượng nói: “Hắn tên là Sở Mặc, quốc quân của Tần quốc, hắn muốn nghị hòa với ta, cho nên mới viết thư tới.”
Dạ Ma Thiên thấy dáng vẻ này của nàng, đáy lòng đã đoán được vài phần, lôi kéo nàng ở bên hành lang ngồi xuống, rầu rĩ hỏi: “Vậy nàng sẽ đi gặp hắn sao?”
Hàn Linh ngước mắt, khẽ thở dài: “Hàn quốc bây giờ, rốt cuộc chịu không nổi chiến loạn, ta cần phải đi.” Mặc kệ là nguyên nhân riêng tư cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-tuyen-phu/1991269/quyen-3-chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.