"Vậy sao chị lại dự tuyển vào MeiSang? Chị muốn trở thành người mẫu lắm à?"
Điều Đài Trang vừa hỏi, bất chợt trở thành bàn tay vô hình đẩy nhẹ cánh cửa dẫn đến hồi ức trong lòng Cẩm Hiền. Ngón tay đã thôi đùa giỡn với những sợi tóc. Ngồi thẳng lưng lên, gương mặt cô tự dưng trở nên nghiêm túc hơn. Khi đối diện với quá khứ tươi đẹp, người ta thường mang dáng vẻ đầy trân trọng.
"Mẹ chị là một người mẫu. Lần đầu tiên chị thấy bà bước trên sàn diễn với bộ váy dạ hội màu đỏ rực thì chị như thấy trước mắt mình mở ra một thế giới mới. Từ đó, chị trở nên thích những cô người mẫu mang trên mình các bộ áo lộng lẫy. Sau dạo ấy, ngày nào chị cũng cùng bố đi xem những buổi trình diễn thời trang có mẹ tham gia. Chẳng hiểu sao, nhưng chị cảm giác rằng, bà là người thắp lên trong chị ngọn lửa đam mê với ngành thời trang. Mỗi lần mẹ xuất hiện, đôi mắt ngưỡng mộ của chị luôn dõi theo bà. Chị may mắn khi thừa hưởng chiều cao từ mẹ. Bà cũng hướng chị đến với nghề người mẫu. Mỗi ngày, chị đều luyện tập dưới sự dìu dắt chỉ dạy của bà. Nhưng đến năm chị mười sáu, mẹ chị qua đời do tai nạn... Dù vậy, chị vẫn không từ bỏ đam mê. Cuộc thi tuyển do MeiSang tổ chức là một cơ hội lớn vì chị nhất định phải trở thành người mẫu."
Có lẽ, những lời tâm sự về quá khứ của Cẩm Hiền chỉ khiến An Hằng, Hồng Thuận, Đài Trang lắng nghe như một câu chuyện buồn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-tao-mau-toc/80594/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.