"Từ nhỏ, em đã luôn ganh tị với chị. Về mọi thứ. Chị thông minh mạnh mẽ. Đặc biệt có khiếu cắt tóc. Mẹ và bố đều là người hoạt động trong lĩnh vực làm đẹp vì vậy cả hai rất vui mừng trước tài năng của chị. Kiểu như, có một người kế thừa. Còn em chỉ là cô bé bình thường. Ngoài gương mặt xinh xắn cùng với năng khiếu múa, em chẳng có mối liên kết nào với hair stylist. Em tự nhủ bản thân phải cố gắng thật nhiều, chí ít để mình không phải là đứa trẻ vô dụng trong mắt bố mẹ. Dù cả hai rất yêu thương em nhưng thật sự mối quan hệ ấy vẫn chưa trọn vẹn bởi em và bố mẹ không sống cùng một thế giới."
Đôi tay nhịp nhàng, chiếc lược chải đều trên mái tóc, Bảo Vương chăm chú vào công việc, tai nghe những lời kể của Tú Uyên. Cô hiểu, chỉ vài phút nữa thôi mình sẽ được biết các bí mật bị chôn giấu từ lâu. Chẳng rõ sao, đôi mắt Tú Uyên trở nên sắc bén hơn, có lẽ giờ đây câu chuyện mới thật sự bắt đầu.
"Cho đến năm ấy, cái đêm định mệnh, mẹ lái xe chở em trong mưa để tìm chị. Tai nạn thương tâm là nỗi ám ảnh với em. Mẹ ra đi và em phải mang trên vai vết sẹo không bao giờ mất. Vào khoảnh khắc đó, chị biết không, em đã rất căm ghét chị vì đã cướp đi mẹ. Lúc nhìn thấy chị khóc, em tự nhủ rằng, cho dù có trách cứ thì chuyện cũng chẳng thể thay đổi và quan trọng, những lời trách rồi sẽ biến mất trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-tao-mau-toc/2161367/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.