Dù không mở chế độ loa ngoài, nhưng giọng nói đầy kích động của Phó Bạch qua điện thoại vô cùng rõ ràng.
Sở Tích ho khan vài tiếng, vừa ra hiệu Phó Bạch kết thúc câu chuyện chó mèo tại đây, vừa cẩn thận quan sát Cố Minh Cảnh.
Nhưng bên kia Phó Bạch vẫn hung hăng cãi lại Cố Minh Cảnh chó thế nào, Sở Tích có ho cỡ nào cũng vô dụng, đang định cúp máy thì Cố Minh Cảnh đột nhiên nắm tay cô, âm u chất vấn:
"Anh là gì hả?"
Giọng của người đàn ông truyền sang đầu bên kia điện thoại.
Người vừa mới thao thao bất tuyệt bên đầu bên kia đột nhiên yên lặng.
Phó Bạch cầm điện thoại, há miệng.
Anh ta vừa nói gì? Anh ta vừa mắng Cố Minh Cảnh là chó ư? Anh ta còn dùng biết bao nhiêu từ muôn màu muôn vẻ hình dung "con chó" này?
Phó Bạch rùng mình.
Trước mắt anh ta hiện lên cảnh tượng phòng làm việc của mình bị mua lại làm thành chỗ massage chân.
Bấy giờ, giọng nói tuyệt vọng cãi lại của Sở Tích truyền qua loa điện thoại:
"Không phải tôi nói!"
"Có liên quan gì đến tôi đâu!"
"Anh không được nghĩ thế!"
"Ai nói suy nghĩ của người đại diện là đại diện suy nghĩ của tôi hả... Ưm... Khốn kiếp... ưm!"
Phó Bạch nghe thấy mà hết hồn hết vía, lại nhìn xuống điện thoại, cuộc điện thoại đã bị ngắt.
Anh ta nuốt nước miếng, lại thử gọi điện đến, muốn giải thích ý nghĩa sâu xa và cao siêu hơn của từ "chó" kia, nhưng điện thoại được kết nối nhưng lại không có ai bắt máy.
Không biết bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-lam-dang/1275405/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.