Edit: babynhox - Cung Quảng Hằng 
Đúng như dự đoán, sau buổi cơm trưa, Chúc Ương nói muốn ra sông câu cá, lần này đoàn người liền không có ai ở lại. 
Chúc Ương vẫn đi ở phía trước, bộ dáng ác bá thôn làng, người phía sau cầm cần câu, thùng và ghế nhỏ. 
Cần câu là hỏi mượn người trong thôn, nói là mượn, trên thực tế là mua, người nhà kia dây dưa không chịu cho mượn, Chúc Ương dứt khoát móc 20 đồng tiền ra mua. 
Cần câu ở nông thôn đều là tự chế, thân trúc mềm dai là cán cần tốt nhất, mấy đồng tiền là có thể mua một bọc lớn lưỡi câu và dây câu, lông ngỗng cắt ngắn có thể dùng làm phao nổi. 
đi tới bờ sông, quả nhiên dòng nước trong veo mát lạnh, mang ghế nhỏ ngồi trong rừng trúc cũng không có nắng. 
Buổi trưa chị Vương chiên một tô cua nhỏ làm món ăn vặt, Chúc Ương xé một ít lá trúc, nhớ lại lúc còn nhỏ ông nội đã dạy cô xếp thuyền nhỏ. 
Thử nhiều lần cuối cùng cũng thành công, dùng hai ngón tay lớn để lên thuyền nhỏ điều khiển nó, chuyện nhàm chán như vậy liền chơi hơn một buổi trưa. 
Mấy người chơi khác cũng bị thái độ lưu manh hưởng thụ của cô làm cho cả người buông lỏng. 
Phương Chí Viễn nói : "Nếu thế giới thật có thể yên ổn ở trong núi qua mười ngày, xem như là ngày nghĩ phép xa xỉ rồi." 
Dù sao thì nơi có hình thái nguyên sinh tự nhiên như vậy, chỉ là đi bộ hay ngồi xe cũng dày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-la-het/1961968/chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.