Editor: Tố Y
Betaer: Nhi
Lại đi qua núi giả một lần nữa, nàng nhịn không được trừng mắt nhìn nó. “Một chút cũng không đẹp, xấu chết.” Nàng căm giận nói, đem toàn bộ oán khí trong lòng trút hết lên nó.
Chậm chạp quay lại Ngọc Lam điện, thị nữ đứng ở một bên cúi đầu thỉnh an nói: “Công chúa vạn phúc.” “Ân, miễn lễ.” Nàng thản nhiên đáp lại rồi đi qua trước mặt các nàng ấy, lập tức đi đến ngồi xuống chủ toạ giữa đại điện.
Công chúa? Nàng là công chúa, vậy người thật đi đâu rồi? Vấn đề này tương đối nghiêm trọng? Nhiều người hầu hạ như vậy, lại không có một người phát hiên nàng ta bị “đánh tráo”.
Xem ra nàng phải cẩn thận đề phòng mới được, tránh cho sau này lại bị người ám toán. “Công chúa?” Đang lúc nàng cẩn thận cân nhắc trong đầu, thị nữ vừa rồi thỉnh an gọi nàng một tiếng.
“A? Ngươi có chuyện gì sao?” Âm thanh đột nhiên vang lên bên tai khiến nàng giật cả mình, không biết nàng ấy có chuyện gì, nàng chỉ máy móc hỏi lại.
“Oa……Công chúa người nói chuyện với nô tỳ.” Tiểu nha đầu kia thế nhưng lại khóc, chuyện này làm nàng có chút khó hiểu, nàng làm gì sai sao? Hình như không có a.
Những người khác cũng kích động chạy đến trung tâm đại điện, một nhóm người đem nàng vây ở giữa. Nhìn ánh mắt của bọn họ, thật sự có chút đáng sợ, thật giống như nàng là động vật quý hiếm, lại giống như các nàng ấy đói bụng đã lâu, mà nàng là miếng thịt đột nhiên xuất hiện, các nàng ấy chờ không kịp mà muốn bắt đầu ăn.
“Công chúa.” Mọi người đồng thanh kêu lên, trong mắt loé ra quang mang làm cho nàng không tự giác rụt cổ lại, thân thể cũng dịch ra phía sau dựa vào lưng ghế.
Nàng có chút cảm giác muốn bay đi, chỉ tiếc nàng không có khinh công, muốn cũng không được. Cố lấy lại dũng khí, nàng khó hiểu hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?” Tuy rằng đã cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng thanh âm của vẫn không khống chế được có chút run run.
“Ô ô…… Các ngươi xem, công chúa thật sự nói chuyện.” Một đám người bắt đầu xuất hiện lệ quang, nói với người bên cạnh. A? Đây là tình huống gì a? Đột nhiên khiến nàng không hiểu gì cả. Nhìn bộ dạng các nàng ấy khóc rống, nàng thật sự không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Lời nói của nàng cũng có thể làm bọn họ cảm động thành như vậy, vậy cũng có thể sao? Tuy nói nàng là công chúa, cũng chưa chắc có thể như vậy, huống chi trên thực tế nàng cũng không phải công chúa thật.
Nếu không hay là công chúa thật trước kia là người cuồng ngược đãi, cũng không nói chuyện cùng các nàng ấy, chỉ lo tra tấn tâm hồn nhỏ bé của bọn họ, cuối cùng các nàng ấy đều bị công chúa tra tấn đến “thương tích đầy mình” đi? “Công chúa, người có biết nô tỳ gọi là gì không?” Một thị nữ đứng trong đám người hỏi, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong. “Ách…… Không biết.”
Nàng ngây ngô lắc đầu cười nói.
Tuy rằng nàng không muốn tổn thương nàng ấy, nhưng nàng thật sự không biết, nàng ấy cũng chưa từng nói cho nàng, nàng làm sao có thể biết được?
Cho dù nàng là người từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến, chỉ số thông minh cũng khá cao, nhưng nàng cũng không phải là thần, cũng sẽ không bấm tay xem bói.
“Nô tỳ thì sao?” Một tiểu nha đầu khác cũng nhịn không được hỏi, đôi mắt lấp lánh, cũng tràn đầy chờ mong.
“Thực xin lỗi, ta thực sự không biết tên các ngươi.” Nhìn các nàng ấy bởi vì lời này của nàng mà cảm thấy thất vọng, nàng lại vội vàng nói thêm: “Bởi vì các ngươi chưa từng nói cho ta.”
Một đám người biểu tình trên mặt ủ dột như trời sắp mưa bở vì câu nói kia của nàng mà thay đổi. “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Thị vệ trưởng Phương Như Mai từ bên ngoài trở về, gặp một đám tỳ nữ đều vây quanh người công chúa, lập tức quát lớn một tiếng.
Nghe thấy âm thanh giáo huấn của thị vệ trưởng, nhóm tì nữ lập tức thu hồi biểu tình trên mặt, tự động tản ra hai bên theo vị trí đã định.
Lúc này, một thị nữ lớn tuổi hơn một chút bước về phía trước, thi lễ rồi nói: “Thưa thị vệ trưởng, vừa rồi công chúa nói chuyện cùng với nhóm nô tỳ, chúng nô tỳ cũng vì thế mới quên mất quy củ, mong thị vệ trưởng tha thứ.”
Nàng nói ra nguyên do một cách chân thành, hy vọng thị vệ trưởng có thể không trách phạt. Bởi vì quy củ Ngọc Lam điện vô cùng nghiêm khắc, nếu như doạ đến công chúa, sẽ phạm vào trọng tội.
“Cái gì? Những lời ngươi nói là sự thật?” Phương Như Mai giật mình kêu lên. Không quá tin tưởng vào những lời vừa rồi, nàng ấy quay đầu lại hỏi công chúa đang ngồi ở phía trên: “Công chúa, người thật sự có thể nói?” Nàng có chút chần chờ gật nhẹ đầu, trái tim khẩn trương như có hươu chạy bên trong.
Có thể nói?
Trăm ngàn lần không cần nói cho nàng biết công chúa trước kia là người câm điếc nha, vậy không phải chính nàng đã tự khiến mình bị hoài nghi. Mạng nhỏ của nàng dường như đang gặp phải nguy hiểm. Nghĩ đến đây, trên lưng nàng không tự giác toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, ngay cả quần áo cũng bị ướt.
“Chẳng lẽ ta không thể nói chuyện sao?” Ôm một tia hy vọng, nàng hỏi thử, dưới đáy lòng âm thầm kêu la: ‘Kính nhờ! Trăm ngàn không cần nói đúng như thế.’
Nếu không, nàng thật sự muốn tự tử, đang êm đẹp nói các tỳ nữ miễn lễ làm chi, đang lạnh lùng không phải tốt lắm sao.
“Không không không, công chúa đương nhiên có thể nói, chỉ là nhóm nô tỳ rất cao hứng.” Phương Như Mai thế nhưng nói xong cũng rơi nước mắt.
Không phải chứ, công chúa trước kia thực không có tính người, xem nàng ta đem những người này tra tấn thành bộ dạng gì, nàng vừa cùng các nàng ấy nói chuyện họ đã cảm động thành như vậy, thật sự là có lỗi nha.
Nhìn những nô tỳ này như thế, nàng hoàn toàn có thể khẳng định, các nàng ấy bị ngược đãi rất thảm. Ai…… Nàng thực sự đồng tình với bọn họ. Nhìn nhìn, nàng thật muốn đưa tay dựng thẳng trước ngực, niệm một câu “a di đà Phật, thiện tao thiện tai!” Đúng lúc nàng đang định làm thật, Phương Như Mai nói muốn lui xuống, vừa lúc nàng định trở tay làm động tác kia.
Nàng không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn còn chưa đưa tay ra, nếu không có lẽ nàng thật sự không muốn sống nữa, lại làm thêm một ít hành động khiến người ta hoài nghi.
“Công chúa, người không biết đã bao lâu rồi người không nói chuyện cùng chúng ta.
Từ mười bảy năm trước sau khi người phát sốt quá cao, người liền không còn mở miệng nói chuyện nhiều nữa, bệ hạ nếu biết người hiện tại có thể nói chuyện, nhất định sẽ rất cao hứng.” Phương Như Mai vừa nói, vừa dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt.
Thật sự là quá tốt!
Công chúa choáng váng mười bảy năm, chưa bao giờ chủ động nói chuyện cùng người khác, nhiều nhất chỉ là vào thời điểm các nàng kêu thì nàng ta đáp lại một tiếng, thời gian còn lại đều là si ngốc, bệ hạ nếu biết được công chúa nói được trở lại, khẳng định sẽ thực vui vẻ.
Nghe vậy, nàng ở dưới đáy lòng vụng trộm lau mồ hôi lạnh.
Thì ra là như vậy a, may mắn công chúa không phải người câm điếc, không có khả năng nói chuyện, xem ra, tất cả chỉ là một hồ sợ bóng sợ gió. “Công chúa, vi thần đến bẩm báo cho nữ hoàng bệ hạ, đem tin tốt nói cho bệ hạ, vi thần cáo lui.” Dứt lời, Phương Như Mai vội vàng đi ra ngoài. “A, được.” Đợi cho đến khi mọi người đã đi đến cửa điện, nàng mới phản ứng đáp lại một tiếng.
Từ từ, Phương Như Mai vừa rồi là nói nữ hoàng bệ hạ? “Nữ hoàng.” Nàng máy móc lặp lại từ ngữ này, giống như vừa trúng tiếng sét ái tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]