Chương trước
Chương sau
Edit: Sally
Thục Lam Phong thấy tình hình như vậy, lập tức cau mày kêu, “Thập Lục điện hạ?”
Ti Mộ Hàm chậm rãi ngồi xuống, “Hôm nay Thục tương đại nhân sợ là không có thời gian gặp Vũ Chi rồi, bản điện không tiễn.” Biểu hiện bình tĩnh như vậy phảng phất khiếp sợ mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thục Lam Phong mày nhíu càng chặt, “Đã như vậy, hạ quan xin cáo lui.” Khi đi tới cửa, nàng dừng bước, xoay người, trầm giọng nói: “Thập Lục điện hạ, lời nói vừa rồi hạ quan nhớ kỹ, cũng hi vọng Thập Lục điện hạ vì Vũ nhi mà trân trọng bản thân.”
Ti Mộ Hàm không nói gì, tĩnh tọa, hai nắm đấm nắm chặt.
Chương Thiện đang muốn cho người đi vào dọn dẹp mảnh vỡ trên đất.
“Ra ngoài!” Ti Mộ Hàm mặt âm trầm, thanh âm đè nén rít gào qua kẽ răng.
Chương Thiện nghe vậy, khom người lui ra. Nàng ta vừa mới đi ra phòng khách, liền thấy Thục Vũ Chi bước nhanh tới.
“Tham kiến Vũ chủ tử.” Chương Thiện tiến lên, thỉnh an nói.
Thục Vũ Chi nhàn nhạt gật đầu, “Ta nghe nói mẫu thân đến, cho nên tới xem một chút.”
“Thục tương đại nhân mới vừa rồi có việc gấp, cho nên đã ly khai.” Chương Thiện đáp.
Thục Vũ Chi sững sờ, biểu hiện có chút thất vọng, “Vậy sao?” Hắn cho rằng mẫu thân đến Thập Lục hoàng nữ phủ là vì đến nhìn hắn, nguyên lai không phải a!
“Điện hạ ở bên trong.” Chương Thiện cung kính nói.
Thục Vũ Chi nghi hoặc nhìn nàng ta, không hiểu nàng ta vì sao nói như vậy.
Chương Thiện nói: “Điện hạ tâm tình không tốt.”
Thục Vũ Chi lập tức hiểu được, nhíu nhíu mày lại, điện hạ tâm tình không tốt? Là bởi vì mẫu thân cùng với nàng nói cái gì, cho nên tâm tình nàng mới không tốt? Hắn liễm tâm thần, gật đầu nói: “Cảm ơn Chương quản gia.”
“Tiểu nhân xin cáo lui.” Chương Thiện cúi đầu, sau đó lui ra.
Thục Vũ Chi hít nhẹ một hơi, sau đó hướng về phòng khách mà đi, vừa vào phòng khách, liền thấy Ti Mộ Hàm cúi thấp đầu, yên tĩnh ngồi nơi đó, cho dù hắn không nhìn rõ ràng biểu hiện của nàng giờ khắc này, nhưng vẫn cảm giác được, trên người nàng tản mát ra khí tức lạnh lẽo.
Mẫu thân đến tột cùng đã cùng với nàng nói cái gì, đến nỗi nàng tức giận như vậy?
“Công tử?” Thục Thanh kéo kéo xiêm y công tử nhà mình, đêm qua Thập Lục điện hạ không có hồi Vũ Lâu nghỉ ngơi, bây giờ lại vì Hữu tướng đại nhân đến mà tức giận, nếu công tử lúc này đi vào, tất nhiên không chiếm được quả ngon ăn.
Thục Vũ Chi cười, nhẹ giọng nói: “Cha nuôi, ngươi ở chỗ này chờ đi.”
“Nhưng mà…”
“Sẽ không sao.” Thục Vũ Chi kiên trì nói, sau đó bước vào bên trong đại sảnh, hắn nhìn mảnh vỡ trên đất một chút, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi tiến lên, hành lễ nói: “Vũ Chi gặp qua điện hạ.”
Ti Mộ Hàm dường như không nghe thấy, ngay cả ngẩng đầu liếc hắn một cái cũng không.
Thục Vũ Chi mím mím môi, đang muốn mở miệng, lại phát hiện lòng bàn tay phải của nàng đặt bên cạnh bàn chảy ra một tia huyết hồng, hắn trong lòng giật mình, không quan tâm được lễ nghi gì nữa, liền vội vàng tiến lên, “Điện hạ, tay ngươi…”
Ti Mộ Hàm lúc này mới ngẩng đầu, chỉ là cặp mắt trầm tĩnh kia giờ khắc này quanh quẩn một mảnh lạnh lẽo cùng thâm trầm, nàng nhìn Thục Vũ Chi, trầm mặc không nói.
Thục Vũ Chi cả người rùng mình, nhưng vẫn ưu thanh nói: “Điện hạ, tay ngươi…”
Ti Mộ Hàm hạ thấp tầm mắt, nhìn hướng tay của mình, sau đó chậm rãi mở ra, nguyên lai móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay, chảy máu, thế nhưng nàng nhưng không phát hiện chút nào.
Thục Vũ Chi nhìn lòng bàn tay đẫm máu của nàng, liền vội vàng xoay người kêu: “Cha nuôi, nhanh đi thỉnh Chương quản gia cho mời thái y.”
“Không cần.” Ti Mộ Hàm trầm giọng nói, tròng mắt đã khôi phục một phiến trầm tĩnh như nước.
Thục Vũ Chi sững sờ, “Nhưng điện hạ…”
Ti Mộ Hàm lấy ra một cái khăn tay, đem lòng bàn tay bao lại, “Tiểu thương mà thôi, không cần hưng sư động chúng như vậy.”
“Vậy để Vũ Chi giúp điện hạ bôi thuốc?” Thục Vũ Chi kiên trì nói, “Mặc dù là tiểu thương, nhưng vẫn phải bôi thuốc!”
Ti Mộ Hàm nhìn chăm chú vào hắn, không gật đầu, cũng không từ chối.
Thục Vũ Chi thấy thế, vội vã để Thục Thanh đem dược tới, lại để cho hạ nhân bưng tới một chậu nước nóng, sau đó tự mình giúp nàng tẩy sạch vết thương, lại nghiêm túc thoa thuốc, sau đó tỉ mỉ băng bó, một đường bận bịu, chờ vết thương băng bó cẩn thận xong, hắn mới phát hiện cả người mình toàn mồ hôi, “Được rồi, điện hạ mấy ngày nay không nên dính nước, mấy ngày nữa sẽ tốt lên.”
“Ngươi biết y thuật?” Ti Mộ Hàm đột nhiên hỏi.
Thục Vũ Chi mỉm cười nói: “Không biết, chỉ là khi còn bé bướng bỉnh, đều tự làm chính mình bị thương, cho nên mới biết xử lý những vết thương nhỏ này.” Nét cười của hắn, mang theo chua xót như có như không.
Ti Mộ Hàm nheo mắt lại, “Ngươi ở Thục gia, không tốt sao?”
Thục Vũ Chi ngẩn người, lập tức lắc đầu nói “Làm sao sẽ? Mẫu thân tuy rằng bận bịu, thế nhưng vẫn rất thương ta, làm sao có thể không tốt?”
“Mẫu thân ngươi xác thực rất quan tâm ngươi.” Ti Mộ Hàm khẽ nói, đôi mắt đen lại sâu trầm không thấy đáy.
Thục Vũ Chi nghiêm mặt nói: “Điện hạ, mẫu thân nói cái gì mạo phạm điện hạ sao?”
“Ngươi cho rằng nàng sẽ cùng ta nói cái gì?” Ti Mộ Hàm bật cười nói.
Thục Vũ Chi trầm ngâm chốc lát, lập tức quỳ xuống, “Điện hạ, mặc kệ mẫu thân nói cái gì, đều là do Vũ Chi, nếu điện hạ thật sự muốn trách tội, liền trách cứ Vũ Chi, thỉnh điện hạ không nên làm khó dễ mẫu thân.”
“Vũ Chi…” Ti Mộ Hàm âm thanh kéo dài, “Mẫu thân ngươi không có mạo phạm bản điện cái gì, cho dù thật sự mạo phạm, bản điện cũng không có bản lãnh đi làm khó dễ nàng.”
Thục Vũ Chi sững sờ.
Ti Mộ Hàm đứng lên, đem hắn nâng dậy, “So với bản điện, ngươi vẫn may mắn hơn nhiều, dù sao, mẫu thân của ngươi cho dù bảo hộ không được ngươi, cũng tuyệt đối không ra tay hại ngươi, cho nên, ngươi so với bản điện vẫn may mắn hơn!”
Thục Vũ Chi kinh ngạc, “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?” Không phải mẫu thân, vậy nàng đến tột cùng vì sao lại như vậy? Tuy rằng hắn cũng không biết rõ, thế nhưng vẫn nhìn ra được sự khác thường của nàng, giống như bị ngột ngạt, lúc nào cũng có thể bạo phát.
“Không có chuyện gì.” Ti Mộ Hàm híp mắt nở nụ cười, tất cả đều là tự giễu, “Bản điện đột nhiên phát hiện, bản điện nguyên lai không còn gì cả!”
Thục Vũ Chi vô cùng kinh ngạc, không còn gì cả? Nàng là Thập Lục hoàng nữ Đại Chu, thân phận cao quý, làm sao sẽ không còn gì cả? Hắn suy nghĩ một chút, đôi môi rung động, muốn nói lại thôi.
Mà giờ khắc này, Chương Thiện vẻ mặt vội vàng đi vào, “Khởi bẩm điện hạ, người trongcung đến, nói bệ hạ có chỉ, thỉnh điện hạ lập tức tiến cung.”
Ti Mộ Hàm hơi câu môi, lành lạnh nói: “Bản điện đã biết.”
“Điện hạ.” Thục Vũ Chi thấy nàng muốn đi, liền vội vàng kêu lên.
Ti Mộ Hàm xoay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, cười nói: “Không cần phải lo lắng, sẽ không sao.”
“Điện hạ!” Thục Vũ Chi một mặt nghiêm nghị nói, “Vũ Chi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận xảy ra chuyện gì, Vũ Chi đều sẽ ở bên cạnh điện hạ, điện hạ không phải không còn gì cả.”
Ti Mộ Hàm thật sâu liếc mắt nhìn hắn nhưng không lên tiếng, liền xoay người ly khai.
Thục Vũ Chi vẫn nhìn theo nàng ly khai, trong lòng bất an càng nồng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
(Sally: Mọi người đừng ghét Tuyên Vũ đế, người này cũng rất đáng thương a)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.