Một tiếng khẽ cười giễu cợt mờ nhạt của Dạ Cô Tinh , dù cho những người ở đây đang mồm miệng nói liêng thuyên nhưng vẫn hiện ra cực kỳ rõ ràng - Độc đáo đến rõ ràng.
Giọng nói dễ nghe , mang theo hàm ý châm biếm , đám người sau khi bị một tiếng cười giễu cợt ấy vậy mà yên tĩnh trở lại , mọi người ngơ ngác nhìn nhau , đều không rõ chuyện gì xảy ra.
Làm một người bị lên án chỉ trích , cô không phải là nên đóng cửa mà khóc sao , sau đó lại vẫn tiếp tục khóc , cuối cùng vì không chịu được áp lực của dư luận , sẽ phải tự thôi học sao ? Tại sao cô vẫn như không có chuyện gì mà đứng ở chỗ cũ, cứ đứng yên đó , lại có thể còn ..... cười được nữa ?!
Một đám học sinh khá giỏi của trường Đại học B lần đầu tiên không hẹn mà đều cùng có cảm giác đầu óc của chính mình không đủ dùng.
" Bạn, bạn cười gì đấy ?". Một nữ sinh nhỏ bé trong đám người lúng túng hỏi .
Dạ Cô Tinh dứt khoát nghiêng người sang một bên, dáng vẻ thong dong , không chút áp lực nào ," Cười cái gì ư ?". Cô lặp lại câu hỏi lần nữa , như đang đắn đo suy nghĩ .
Tiếp đó chầm chậm cười lên , ánh mắt lạnh lùng," Cười mấy người mất đặc a ! Bị người ta xoay mòng mòng , coi thành sủng mà dùng, lại còn cảm thấy bản thân là hóa thân của chính nghĩa nữa ," Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-giai-tri-trong-sinh-thanh-thai-phu/3087902/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.