Tiếp theo, cô cần nhất chính là sự ủng hộ của hàng trăm người, để tập hợp những anh chị em đang sống rải rác trên khắp thế giới càng sớm càng tốt!
Tổ Dạ do sư phụ của Diệp Tử - Dạ Cơ Sơn thành lập. Lúc đầu tính cả cô thì có tổng cộng mười sáu người, do chính tay sư phụ thu nhận dạy dỗ. Sau khi sư phụ thu nhận cô, lại liên tiếp nhận các cô nhi đến từ các cô nhi viện khác nhau. Dựa theo thời gian thứ tự nhập môn, Diệp Tử là lớn nhất, biệt hiệu là Dạ Nhất.
Mười lăm người khác, lần lượt có biệt hiệu từ hai đến mười sáu. Trong số họ có người lớn tuổi hơn hoặc nhỏ tuổi hơn cô, nhưng xét theo vai vế, họ đều cung kính gọi cô một tiếng chị.
Bên phía Giang Tây, Đàm Hạo truyền tin tức đến. Với điều kiện tiên quyết là không được làm kinh động đến các thế lực khác, anh ta đã âm thầm thôn tính một tổ chức nhỏ, đổi tên thành ‘Tổ chức Dạ’.
Cho đến thời điểm hiện tại, tổ chức Dạ đã chính thức xuất hiện ở trong giới hắc đạo phía nam. Nhưng ở phía nam đã có rất nhiều các bang phái trong tình hình mạnh ai nấy sống. Thế lực của tổ chức Dạ nhỏ đến mức không ai muốn quan tâm đến. Đây cũng chính là điều Dạ Cô Tinh mong muốn!
Thứ cô muốn chính là yên lặng núp trong bóng tối, sau đó chờ một cơ hội thôn tính. Chỉ cần một ngày tổ chức Dạ không làm người khác chú ý đến, như thế sẽ tranh thủ thêm được một ngày. Lúc này, sức mạnh của tổ chức Dạ còn quá yếu, phía nam ở xa tầm với. Với tình hình bây giờ, cách tốt nhất chính là che giấu tài năng, chờ đợi cơ hội.
Kẻ thù bên ngoài ánh sáng không đáng sợ, bởi vì bạn đã biết hắn là kẻ thù. Kẻ thù ẩn núp trong bóng tối mới chính là thứ đáng sợ, bởi vì thần chết sẽ tìm đến bạn trong lúc bạn còn chưa kịp nhận ra!
Trời xanh thăm thẳm, không khí trong lành, bên trong vườn hoa, mặc dù đang giữa trời thu nhưng hoa lá nở rộ đua nhau khoe sắc.
Trong đình nghỉ mát, tay người đàn ông đang cầm quân cờ đen, tập trung suy nghĩ. Chiếc áo đỏ như máu, tóc đen như suối nước, được xõa ra ở sau lưng. Đôi mắt xanh biếc giống như biển cả vô biên. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần có một chút tái nhợt, dường như so với bông hoa trong vườn còn đẹp hơn.
Diễm lệ nhưng không quyến rũ; xinh đẹp như không lẳng lơ.
Lời hay ý đẹp, tri kỷ khó tìm.
Nếu giờ phút này có người xông vào, ắt sẽ cảm thấy cảm thấy như đang bước nhầm vào hậu viện của khuê phòng thiếu nữ thời cổ đại. Có người đẹp bên cạnh cùng nhau ngắm hoa, phong cảnh như thế, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Mặt đẹp như hoa, lông mày lá liễu. Ai lại không say đắm dung mạo này?
Muôn vàn sắc đẹp, uốn lượn thiết tha cũng chỉ đến thế này mà thôi.
“Nguyệt thần côn! Nguyệt thần côn!”
Quân cờ trong tay Nguyệt Vô Tình thoáng dao động. Khi nhìn kỹ lại, anh đã đi một nước cờ sai mất rồi.
Một bước sai, từng bước sai, cả trận sẽ bị thua.
“Nguyệt thần côn! Nguyệt thần côn!” Ở bên kia, tiếng gào thét của Minh Triệt vang lên phía xa, mang theo sự phấn khích và kích động không thể kiểm soát, giống như phát hiện ra vùng đất mới.
Hàng lông mày của Nguyệt Vô Tình hơi nhíu lại, trong lòng âm thầm nghĩ, thật là phiền phức!
Minh Triệt thở hồng hộc chạy vào trong đình, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng ánh mắt lại tỏa sáng như viên kim cương đen sáng chói sau khi được rửa bằng nước, phát sáng óng ánh bức người. Cậu thuận tay lấy chén trà trên bàn đá, tu ừng ực hết sạch.
Nguyệt Vô Tình muốn nói lại thôi, cuối cùng đành từ bỏ, chỉ có ánh mắt nhìn chén trà kia bí ẩn khó đoán.
“Ý! Trà này thơm quá! Rót cho tôi thêm một chén!” Nói xong, cậu ta liền tùy tiện đưa chén trà đến trước mặt Nguyệt Vô Tình, lại còn muốn người ta rót trà cho mình!
Trái lại, Nguyệt Vô Tình không có phản ứng gì đặc biệt, tự tay rót một chén trà đầy cho cậu, sau đó ánh mắt lại nhìn vào bàn cờ.
Ánh mắt Minh Triệt nhìn vào đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của người đàn ông kia, bàng hoàng sửng sờ, con mẹ nó! Một người đàn ông có một đôi tay đẹp như thế để làm gì?! Cũng không phải là làm công việc xoa bóp cho người ta!
Còn có gương mặt kia, dựa vào cái gì mà anh ta lại đẹp như thế?!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Minh Triệt lại thích cãi nhau với Nguyệt Vô Tình!
Bĩu môi, nhấp một ngụm trà, bây giờ lại tao nhã hơn lúc trước nhiều: “Ấy? Không đúng. Cái này không phải là hương vị trước đây, thiếu mất hương thơm.”
Lông mày của Nguyệt Vô Tình giật một cái.
Cuối cùng Minh Triệt cũng túm lấy bím tóc nhỏ của kẻ thù, oa oa gào thét: “Ê! Nguyệt thần côn có phải anh thấy tôi đến nên cố tình giấu trà ngon đi không?”
“...”
“Không nói gì là đồng ý rồi nhé! Nhanh, giao trà ngon ra đây!”
"Không có."
“Đừng hòng lừa tôi!”
“Thực-sự-không-có!”
“Vậy thì tại sao hai chén trà trước sau lại có vị khác nhau thế chứ?”
“...”
“Không trả lời được chứ gì! Hừ! Rõ ràng chén thứ nhất có mùi rất thơm, ừm, giống mùi hương hoa, nhưng cũng không giống lắm. Nhưng mà tại sao chén thứ hai không có!”
“Ồn ào quá!” Nguyệt Vô Tình vỗ bàn đứng dậy, trong ánh mắt hiện lên một chút mất tự nhiên.
Nguyệt Vô Tình đưa tay gỡ móng vuốt của Minh Triệt ra, ngồi xuống băng ghế đá, cảm xúc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, anh ta thản nhiên nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lúc này, Minh Triệt mới vỗ vào sau đầu mình một cái, nhếch mép cong lên thành một nụ cười tà ác: “Anh đoán xem, lúc nãy tôi vào phòng làm việc thấy được cái gì?”
“Gia chủ”.
“Xì! Nói thừa” Ai mà chả biết phòng làm việc là nơi quan trọng. Ngoại trừ gia chủ, bất kỳ ai cũng không được phép tùy ý ra vào. Khụ khụ, có điều bây giờ có một trường hợp ngoại lệ.
Nhớ lại khi anh ta đẩy cửa bước vào thấy cảnh tượng kia, chậc chậc... hương diễm ướt át đến như vậy!
“Thích nói thì nói!”
“Ầy! Tôi nói này Nguyệt thần côn, tốt xấu gì anh phải tỏ ra có hứng thú một chút chứ?”
“...”
“Được rồi, thấy anh muốn biết đến như thế, tôi miễn cưỡng nói cho anh biết vậy!”
“...”
“Lúc nãy tôi đi vào thì thấy phu nhân ngồi trong lòng của gia chủ, tay còn lại của gia chủ còn động đậy trong áo quần của cô ấy, hai người anh anh em em. Chậc chậc! Tôi nhìn thôi mà nhiệt huyết sôi trào lên.”
“Đã bắt đầu biết yêu rồi?”
“Đấy không phải là trọng tâm. Tôi thèm vào! Nguyệt thần côn anh đang nói nhăng nói cuội gì đấy? Tôi muốn nhấn mạnh là gia chủ đã nghĩ thông rồi!”
Nguyệt Vô Tình bĩu môi, bộ dạng “Thì ra bây giờ cậu mới biết”, Minh Triệt tức đến mức đầu muốn bốc khói luôn!
Minh Triệt đứng một bên nghiến răng nghiến lợi dậm chân một hồi. Một lúc sau Minh Triệt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, cậu ta nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Tình dò hỏi: “Phu nhân.... là người như thế nào?”
Nguyệt Vô Tình ngạc nhiên, vấn đề này thật sự không chỉ có mình Minh Triệt hiếu kỳ, mà anh ta cũng rất tò mò! Xem ra trước mắt bây giờ, vị tiểu thư họ Dạ này, không đơn giản như tư liệu trên giấy mà bọn họ đang nắm giữ.
Cô nhi, hai mươi mốt tuổi, sau đó bởi vì đắc tội với viện trưởng nên cô cùng với em trai bị đuổi khỏi cô nhi viện, vừa đi làm vừa đi học, cuối cùng thi đậu Đại học B ở thủ đô.
Một lý lịch đơn giản, rõ ràng, chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy hết. Thế nhưng bọn họ đều biết người phụ nữ này tuyệt đối không chỉ đơn giản như thế.
Có thể trong tình cảnh tay không tấc sắt lại đang mang thai, giết sạch mười mấy người của hội Tam Hợp. Hơn nữa không chịu sự uy hiếp từ gia chủ, trầm lặng điềm tĩnh, phảng phất còn mang theo bá khí sát phạt quyết đoán của bậc vương giả.
Người phụ nữ như thế này, nếu như có mưu đồ gì khác, vậy thì gia chủ…
“Không phải anh còn biết xem quẻ à? Anh xem đi!”
Minh Triệt tuy rằng vô tâm vô phế, nhưng trong thời điểm quan trọng cậu ta vẫn nắm được trọng điểm. Sự do dự đối với Dạ Cô Tinh xuất phát từ lòng trung thành và quan tâm với An Tuyển Hoàng.
“Tướng quẻ hỗn loạn, thiên cơ không rõ ràng.” Không chỉ Minh Triệt có nghi ngờ, mà Nguyệt Vô Tình cũng đã tính từ lâu. Nhưng kết quả lại khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.
Trước giờ chưa từng có quẻ... trống! Thật sự là trống rỗng!
“Là.. là ý gì?”
“Ý chính là người cậu muốn tìm không nằm trong phạm vi năng lực tôi có thể dự đoán được.”
Minh Triệt cau chặt lông mày, cả người đột nhiên cũng trở nên nghiêm túc: “Cái này có thể chứng tỏ điều gì?”
“Xuất hiện loại quẻ này chỉ có hai loại tình huống. Thầy tướng số không thể tự xem mệnh của mình, vì vậy, khi tôi tự hỏi mới không hiện quẻ tướng. Nhưng hiển nhiên, có thể bỏ qua tình huống này, vậy chỉ còn lại một khả năng.”
Tiếng nói của Nguyệt Vô Tình ngưng lại một lát, đôi mắt xanh lam trong veo nhìn về xa xăm, dường như cả người đều lập tức trở nên mờ mịt.
Minh Triệt sững sờ, cẩn thận từng chút mà mở miệng: “Là... là cái gì?”
“Vượt ra khỏi Tam giới*, không nằm trong ngũ hành.” Một người nắm được thiên cơ, làm sao có thể để người khác dễ dàng tìm thấy.
*Tam giới:
Dục giới: Là thế gian mà chúng ta đang sống trong hiện tại, con người ở cõi dục thì còn rất nhiều ham muốn, ưa thích đủ mọi thứ trên đời.
Sắc giới: Là thế giới của những người đã từ bỏ cuộc sống bon chen, tranh giành, hơn thua...ở bên ngoài và họ thường tham thiền, nhập định (phật giáo).
Vô sắc giới: Là thế giới của các chư Thiên, Thần...ở cõi trời.
....
Trong phòng làm việc, Dạ Cô Tinh lách người một cái tránh móng vuốt của người đàn ông, tức giận nói:
“An Tuyển Hoàng, anh xong chưa?”
Bờ vai cô gái lộ ra một nửa, đôi môi mềm ẩm đỏ mọng, lúc này cô đang nắm chặt cổ áo, tức giận trừng mắt.
Mẹ nó chứ! Không có việc thì đến phòng làm việc làm gì! Dạ Cô Tinh thật sự muốn tát lên mặt mình một cái! Rõ ràng cô bây giờ là cừu dâng lên miệng cọp, mỹ vị cao lương đưa đến tận cửa mà!
Mấy ngày hôm nay, Dạ Cô Tinh cuối cùng cũng phát hiện ra, da mặt của người đàn ông này càng ngày càng dày, thường xuyên lôi kéo cô làm một số chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ. Cũng may là anh vẫn còn chú ý tới đứa con, không có thật sự làm đến bước đó. Nhưng Dạ Cô Tinh thì thật thảm!
Mỗi ngày cô đều giống như một con búp bê bị người đàn ông này ôm tùy lúc tùy nơi, động một cái là ở đây một miếng, ở kia một vết. Anh giống hệt như thằng nhóc con tìm thấy đồ chơi mới, không tiếc công sức mà khám phá.
Dạ Cô Tinh đối với người đàn ông đã sắp ba mươi mà đến tận trước khi gặp cô đời trai vẫn chưa bị phá cũng hơi kinh ngạc và... coi thường.
Thật ra, trong lòng cô lại tràn ngập vui vẻ. Hình như cô đã hoàn toàn giao phó bản thân mình. Mà để đáp lại, người đàn ông này cũng hoàn toàn thuộc về cô.
Điều này khiến cô cảm thấy bình đẳng.
Ngay cả khi chưa từng mở lời tra hỏi, nhưng Dạ Cô Tinh có thể đoán ra, thân phận của người đàn ông này chắc chắn không tầm thường. Mà anh họ An, ngoại trừ gia tộc đó, cô không nghĩ được gì khác.
Nhưng, thế thì sao? Cô yêu người đàn ông này, không phải thân phận, quyền thế, địa vị. Chỉ là vì anh - An Tuyển Hoàng mà thôi!
Mà những thứ đó cô không cần. Nếu muốn, cô vẫn có thể vươn tay giành lấy!
“Tôi không muốn làm hoa lăng tiêu*.” Dạ Cô Tinh đột nhiên bật lên một câu, nụ hôn của người đàn ông chợt ngừng lại, ngẩng lên khỏi cần cổ trắng ngần của người phụ nữ.
*Hoa lăng tiêu: Một loại cây hoa có những chùm rễ ký sinh trên mỗi đốt cành, giúp cây có thể bám chặt vào vật bám và phát triển.
“Nếu như anh là một thân cây, vậy thì em không muốn làm một dây hoa lăng tiêu chỉ biết bám vào anh.” Dạ Cô Tinh mở lời một lần nữa, giọng nói nghiêm túc.
Không phải cô đang nói đùa, cô yêu An Tuyển Hoàng, vì vậy cô không muốn làm loại phụ nữ chỉ biết cậy quyền dựa thế vào anh. Cô muốn đứng cùng với anh, đi bên cạnh anh, vượt qua sóng gió. Đây là sự kiêu ngạo của cô, cũng là cách cô yêu anh!
An Tuyển Hoàng hơi ngây người, con ngươi đen láy nhìn vào đôi mắt trong veo của cô. Cơn gió thiêu đốt mà anh nhìn thấy ngay lập tức khiến anh thở gấp. Một niềm tự hào mơ hồ nổi lên... Đây là cô gái mà An Tuyển Hoàng anh yêu!
Ôm cô vào lòng, ánh sáng sâu thẳm lay động xuất hiện trong đôi mắt đen của người đàn ông. Một nụ hôn chân thành đặt trên trán cô gái. Dường như cả ngàn vạn lời nói đều tan vào nụ hôn nhàn nhạt này, không mang theo một chút khơi gợi sắc tình nào. Chỉ đơn thuần là tình yêu, lưu luyến không rời.
Anh nói: “Được”
Sát cánh bên nhau, mỉm cười nhìn thiên hạ!
Thơ* viết rằng:
Anh phải là một gốc cây bông gòn ở bên cạnh em
Làm một hình cái cây đứng bên cạnh em.
Rễ, bám sâu vào lòng đất.
Lá, chạm vào đám mây.
*Bài thơ “Gửi cây sồi”: một bài thơ đương đại được viết bởi nhà thơ Trung Quốc Thư Đình vào năm 1977. Bốn câu trên nằm trong 30 câu cuối, diễn tả lý tưởng tích cực về tình yêu.
....
Chúng ta cùng nhau vượt qua gió lạnh, sấm chớp, bão giông.
Chúng ta cùng nhau ngắm sương mù bay lượn, áng mây ráng hồng.
Khi An Tuyển Hoàng đưa cô lên tầng cao nhất của biệt thự, nhìn trên tầng đầy thiết bị y tế, Dạ Cô Tinh sững sờ. Nhìn kỹ hơn cô mới phát hiện tất cả đều được trang bị các thiết bị khoa phụ sản. Bao gồm cả máy siêu âm, máy điện tim, hệ thống giám sát mẹ và bé. Thậm chí cả lồng ấp trẻ sơ sinh cũng đều có!
Toàn bộ cả một tầng được sắp xếp thông thoáng, tất cả thiết bị được lắp đặt ngăn nắp. Có phòng khám và phòng mổ riêng biệt, giống như một phòng sản phụ khoa hoàn chỉnh.
Một bác sĩ nữ trung niên mặc áo choàng trắng bước đến gần hai người họ và kính cẩn gọi: “An thiếu.” Sau đó quay sang Dạ Cô Tinh, ánh mắt đánh giá, giọng điệu vẫn kính trọng: “Phu nhân.”
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cười một tiếng, một áp lực mạnh mẽ tràn ra khỏi người, suýt chút nữa làm cho vị bác sĩ trung niên kia lảo đảo, không còn dám coi thường nữa, sắc mặt càng thêm cung kính.
"Phu nhân thì không dám nhận. Cứ gọi tôi là tiểu thư Dạ là được rồi."
Khi nào cô chưa gả cho An Tuyển Hoàng thì cô vẫn không muốn nhận loại xưng hô này. Không phải không xứng, cũng không phải ra vẻ thanh cao, mà là không danh chính ngôn thuận.
Cô, cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
"Vâng, tiểu thư Dạ."
Nếu như cô nói trong lòng không cảm động là giả! Người đàn ông này tuy không nói nhiều, nhưng tấm lòng và tình cảm của anh dành cho cô đều được thể hiện bằng những hành động thiết thực!
Có lẽ là lần trước khi đi khám thai cùng cô, gặp được cô y tá kì lạ đó, Dạ Cô Tinh biết rằng anh không hài lòng. Nhưng cô lại không ngờ rằng anh tự mình mở khoa sản! Khỏi cần nói, trang thiết bị ở đây chắc chắn là tiên tiến nhất, bác sĩ cũng là người giỏi nhất.
Nói là vung tiền như nước chắc cũng không quá nhỉ?
Dạ Cô Tinh nhìn hết tất cả, trong lòng thấy ấm áp, xoay người ngã vào vòng tay người đàn ông, kiễng chân mà ghé vào bên tai anh: "Chàng trai này, cám ơn anh."
Hơi thở của người phụ nữ như hoa lan, hương thơm quấn quýt. Đôi mắt đen sâu thẳm của An Tuyển Hoàng khẽ chuyển động. Anh cúi đầu hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, học theo cách nói của cô: "Cô gái này, tôi yêu em."
Rèm cửa lay động trong gió, tiếng sóng ngoài cửa sổ, hơi ấm bên trong cửa sổ.
Chỉ là trong lòng vị bác sĩ trung niên chấn động kinh hãi. Đây vẫn là vị vương tử thích chém thích giết, lãnh khốc vô tình sao?
....
Năm ngày ngắn ngủi qua đi, suốt mấy ngày nay An Tuyển Hoàng đều ăn đậu hũ*. Dạ Cô Tinh bị anh sợ rồi, cho nên sáng sớm đã lái xe trốn đi rồi.
*Ăn đậu hũ/ chiếm tiện nghi: hành vi sàm sỡ, sờ soạng giữa các đôi iu nhau (tích cực nha~).
Mà Minh Triệt thấy chiếc xe thể thao mình mới mua bị gia chủ mang đi lấy lòng phụ nữ, cũng không ngủ nướng nữa, cằn nhằn và đứng dậy đi dép lê vào phòng làm việc để khóc lóc tố cáo!
Khi Minh Chiêu đưa một tờ chi phiếu ba triệu đến trước mặt cậu ta, đến cả tay nắm cửa phòng làm việc cũng chưa chạm vào, người nào đó đang cau có lập tức nở nụ cười còn tươi hơn hoa rồi lập tức biến đi.
Ba triệu nha! Đủ để anh ta mua được hai chiếc xe đó!
Hahaha! Lời rồi lời rồi! Kiếm lời to rồi!
Ở phía bên kia, Dạ Cô Tinh đang lái một chiếc Lamborghini Reventon. Thân xe màu xanh nước biển sapphire, tinh giản đầy khí chất. Nếu đi trên đường chắc chắn tất cả mọi người đều phải quay lại nhìn!
Mắt cô khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, hai bóng người lóe lên, một đen một trắng. Người bình thường khó mà nhìn thấy được.
Khóe môi gợi lên một đường cung sắc bén. Ngay khi Dạ Cô Tinh đạp mạnh lên chân ga, chiếc lamborghini mạnh mẽ vọt về phía trước, giống như một mũi tên bắn ra trên dây, bụi bay tứ tung, chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.
"Để tôi xem xem rốt cuộc mấy người có bản lĩnh gì."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]