Anh chị em cùng cha khác mẹ đi đánh trâu: “Áo Tím đẹp quá! Mộ Lương đẹp quá! Ngồi chờ ‘Over the city’…”
Chủ yếu mọi người đều:
“Ôi má ơi! Chị gái này thật xinh đẹp! Đôi mắt già nua này đều muốn rớt ra rồi!”
“Chu choa! Ai, đây là ai vậy?! Xinh đẹp như thế này còn muốn để người ta sống nữa không?!”
“Xinh đẹp mềm mại như cây nấm, mau đến ngồi trong chén tui đi! Hoặc là để tui đến ngồi trong chén của chị, cũng được…”
“Vừa nhìn thấy Áo Tím là đã thấy tình yêu trọn đời. Từ nay về sau các nữ minh tinh khác đều chỉ là người qua đường.”
“Dường như tôi có thể nhìn thấy nét phong trần tuyệt đẹp của Audrey Hepburn*.”
*Audrey Hepburn: Một nữ diễn viên người anh, bà là biểu tượng cho điện ảnh và thời trang, nổi tiếng trong thời hoàng kim của Hollywood.
“Mlem mlem*! Nữ thần! Cầu được chạm vào…”
*Ngôn ngữ mạng: Hành vi muốn bám víu vì yêu thích không phân biệt giới tính.
Chỉ trong thời gian ngắn, tất cả những từ khóa liên quan đến Áo Tím đều có tên trên bảng hot search. Bao gồm cả tổ phim “Over the city”, Tiêu Mộ Lương, Vương Thạch, Thiết Sơn…
Điều đáng nói là, khi Tiêu Mộ Lương dần trở nên nổi tiếng trong công chúng, những cái gọi là “Lịch sử đen tối” cũng bị người khác đem ra bới móc. Cái gì mà nam diễn viên phim cấp ba, ngôi sao khiêu dâm vô sỉ. Nhưng Tiêu Mộ Lương và fans của anh ta từ trước đến nay đều không phản hồi lại bất cứ điều gì liên quan đến những chuyện này. Cũng kể từ đó, hình tượng của Tiêu Mộ Lương trong mắt mọi người bỗng trở nên vô cùng thần bí.
Có rất nhiều người đem lòng hiếu kì mà mò lại, tìm kiếm những phim cấp ba Tiêu Mộ Lương từng đóng. Dữ liệu được chia sẻ rộng rãi, khi mọi người xem đến “Thanh xuân phai tàn” trong lòng đếu bị chấn động!
Vị tướng quân anh tuấn khí phách, cùng hoàng hậu xinh đẹp kiều diễm như hoa. Một khúc tình ca bi thương xen lẫn bao vui buồn, với tiết tấu chậm rãi vang lên trên chiến trường tang thương khốc liệt.
Trình Kỳ Duệ phong độ dịu dàng, nhiệt huyết máu lửa, Vương lam Chi tinh tế đa tình, dịu dàng ôn nhu, đã trở thành dấu ấn sâu đậm trong tâm trí người xem bao lâu nay. Tình yêu như vậy, con người như vậy, tất cả mọi người đều bị hai người bọn họ làm cho rung động sâu sắc.
Bỗng một ngày, “Thanh xuân phai tàn” - một bộ phim khi đóng thời cấp ba bị công chúng vứt bỏ nay lại có ngày vụt sáng, lên nhanh như mặt trời ban trưa, độ chú ý tăng vọt, tỉ suất người xem đạt ngưỡng cao nhất. Thậm chí còn có một số rạp chiếu phim tuyên bố đã mua bản quyền và dự kiến sẽ sớm ngày ra rạp.
Ngay sau đó, cái chết không rõ nguyên nhân của nữ chính Diệp Tử cũng bị phanh phui trước công chúng. Đúng là một mỹ nhân tài hoa xinh đẹp, đáng tiếc…
Mọi người nắm cổ tay mà thở dài.
Màn đêm buông xuống, khi Dạ Cô Tinh nghe được những tin tức này, cũng chỉ cười trừ chứ không nói thêm gì.
Ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, đặt tay lên bụng dưới. Kiếp trước, giống như thật sự đang ngày càng cách xa cô…
Một nụ hôn nhẹ đặt trên trán, mang theo sự lạnh lẽo độc nhất vô nhị. Trong nháy mắt, cả người cô rơi vào một vòng tay rộng rãi, ấm áp của người đàn ông, cũng với đó là sức mạnh và sự chiếm hữu nhưng lại khiến cô vô cùng an tâm.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Người đàn ông thâm trầm mở miệng.
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu cười, con ngươi đen láy lấp lánh lay động, vẻ gian xảo chợt lóe lên: “Nhớ*… anh.”
*想xiang: Nghĩ/ nhớ
Trước đó An Tuyển Hoàng cũng dùng kiểu chơi chữ này với Dạ Cô Tinh, bây giờ bị chị chơi lại rồi ^^
Hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, lại siết tay ôm lấy cô chặt chẽ như muốn khảm vào trong ngực mình, nghiêm túc nói: “Tiếp tục nhớ.”
“Phụt…” Dạ Cô Tinh nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông. Thế mà anh vẫn bày ra dáng vẻ thật nghiêm chỉnh như trước, giống như khi giải quyết công việc, khiến cô không nhịn được bật cười.
Trên đời này sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Rõ ràng là kiêu ngạo đến không ai bì nổi, cao ngạo đến mức chỉ nhìn người khác bằng nửa con mắt. Nhưng cũng đôi mắt ấy đang nhìn cô lúc này, lại có thể thuần khiết đến mức như sao sáng trên trời đêm, không vướng chút tạp chất.
Dạ Cô Tinh sẽ thường xuyên nảy ra một loại xúc động… muốn đùa giỡn, hạ gục, rồi chà đạp!
Đưa tay sờ mũi, cô chợt cảm thấy mình thật là một tên cầm thú ác bá.
An Tuyển Hoàng nhướn mày, tuy vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Một đôi bàn tay to lớn khẽ vuốt ve bụng dưới của người phụ nữ, cảm nhận được sự sống nhỏ bé đang lớn dần bên dưới, trầm giọng nói: “Rất buồn cười sao?”
Dạ Cô Tinh lau vội nước mắt trên khóe mi, vội vàng gật đầu liên tục.
“Rất vui vẻ sao?”
Gật đầu như gà con mổ thóc.
“Vậy… tôi có thể đòi một chút phần thưởng không?”
Dạ Cô Tinh sững sờ, đôi môi đột nhiên mát lạnh. Lưỡi của người đàn ông đã xâm nhập vào trong miệng...
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống ánh chiều tà, lá rụng rơi chầm chậm. Mùa thu càng chạy càng xa dần, thấp thoáng đâu đó sự lành lạnh của mùa đông. Nhưng trong phòng lại có một sự ấm áp, vuốt ve an ủi.
...
Tâm trạng của Giang Hạo Đình hôm nay rất tốt, vì cái gì chứ? Bởi vì... Rốt cuộc anh đã biết người phụ kia là ai!
Nó đã được treo lên trên bảng hot search, thật khó khăn khi nghĩ đến nó.
Là Áo Tím phải không?! Lại dám đánh anh ta, còn để cho người anh dính phải....
“Ọe....”
“Giang thiếu, cậu có sao không?”
Sắc mặt Giang Hạo Đình tái mét, gào thét lớn tiếng: “Mang đi, mang đi! Nhanh lên! Vừa nhìn đã muốn nôn!”
Người kia ngạc nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng. Món đậu hũ Bát Bảo là món ăn Giang thiếu thích nhất. Mỗi lần đến Túy Tiên Cư nhất định sẽ gọi. Vì sao hôm nay lại đổi tính thế này?
Dằn nén được cảm giác buồn nôn xuống, Giang Hạo Đình đưa mắt nhìn xung quanh. Chính là để không phải nhìn vào bàn ăn nữa. Chờ mãi đến khi phục vụ lấy món đậu hũ Bát Bảo xuống, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt lại nhìn lướt qua bát bánh flan caramen màu cam...
“Ọe... Bỏ đi bỏ đi! Cái này cũng mang xuống đi! Khốn kiếp! Lần sau ai dám đưa cái đống mềm oặt này lên, ông đây sẽ trực tiếp ném bỏ!”
Nhớ đến một bãi dưới cây kia: “Ọe...”
Cô nàng xinh đẹp ngồi bên cạnh vội vàng khuyên nhủ anh, giọng nói nũng nịu như chim vàng oanh. Không hổ danh là hoa khôi của bộ phận dẫn chương trình ở Hoa Ảnh: “Giang thiếu, có khó chịu lắm không? Hay là... chúng ta đến bệnh viện đi?”
Người phụ nữ thùy mị dịu dàng làm cho Giang Hạo Đình vô cùng dễ chịu, cảm giác buồn nôn dần dần cũng được áp chế.
Bỗng nhiên có một giọng nói giễu cợt được vang lên từ phía đối diện, hàm chứa vô cùng ác ý: “Ôi! Giang thiếu đang mang thai sao? Mấy tháng rồi? Mẹ của đứa bé là ai vậy?”
Sắc mặt Giang Hạo Đình tối sầm đi: “Kỷ Hạo Hiên, mồm chó của anh đừng có nôn ra răng chó được không! Tốt xấu gì cũng nôn ra ngà voi thử xem nào?”
“Đương nhiên là không thể rồi, tôi là người phàm trần thôi. Nói đi, trong bụng đó là của ai?”
“Tên khốn nạn! Không chịu câm mồm phải không? Muốn trở mặt đúng không?”
“Trở mặt thì trở mặt, ai sợ ai?”
Hai người anh một câu tôi một câu, mắng chửi quên cả đất trời. Người ngồi xung quanh cũng nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Hai người này, một vị là bảo vật của Giang gia, một người là bảo bối của Kỷ gia. Hai nhà đó bọn họ không thể chọc nổi vào!
Đừng nhìn thấy hai người họ bây giờ như nước với lửa, tranh cãi kịch liệt. Thế nhưng họ thực sự là bạn của nhau, cãi nhau là chuyện nhỏ, ẩu đả đánh nhau cũng là chuyện thường xuyên. Hai người vừa gặp mặt đã cãi lộn ầm ĩ như chó gặp mèo! Nhưng quan hệ thật sự giữa họ có thể cứng như sắt!
Đã từng có người không không có mắt nhìn, muốn đi lên khuyên ngăn. Nhưng lại bị hai người họ nhất trí thay đổi đầu thương nòng súng, kết quả mất hết cả mặt mũi.
Vì thế tất cả mọi người rất biết điều, ngoan ngoãn ngồi yên một bên xem kịch vui, dù có sao thì cũng không thể xen vào!
Một trận chiến nước bọt, hai vị không phân cao thấp. Cuối cùng nhất trí quyết định nghỉ ngơi giữa hiệp, ăn no trước rồi chiến tiếp!
Bầu không khí trên bàn ăn dần dần được xoa dịu xuống. Qua ba lượt rượu tất cả mọi người đều buông thả, chơi kéo búa bao, bắt tay nói chuyện. Trong lúc đó vẫn có người không quên việc đi nịnh nọt hai người họ. Không biết vì sao đề tài đã đột nhiên chuyển qua người phụ nữ bên cạnh.
“Bạn gái của Giang thiếu thật xinh đẹp.” Một người nâng ly rượu lên, ánh mắt đã lờ mờ mang theo thở thở của một người say rượu, nở nụ cười nịnh nọt.
Giang Hạo Đình cười ha hả, khoác vai cô gái này. Động tác lỗ mãng, không hề sợ cô gái đó có bạn trai hay không, hôn lên môi cô gái một nụ hôn mãnh liệt. Lúc thả ra còn kêu lên một tiếng “chụt” rồi nói: “Bộ sưu tập của tôi, tuyệt đối đều là người đẹp!” Nở một nụ cười thần bí: “Cái quan trọng nhất... vẫn phải là trẻ đẹp!”
Khuôn mặt cô hoa khôi kia ửng đỏ, thấp giọng hờn dỗi: “Giang thiếu thật là xấu...”
Bất ngờ, Giang Hạo Đình trực tiếp đưa tay lên sờ soạng ngực cô gái trước mặt bao người. Không mạnh cũng không nhẹ, sự tà mị lóe lên giữa hai chân mày, nhỏ giọng nói: “Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.”
Cô hoa khôi kia thở gấp một hơi, ánh mắt mơ màng, sắc xuân được gột sạch.
Ở đây, trừ cô ta là phụ nữ ra, còn lại đều là đàn ông. Biểu cảm lẳng lơ này rơi vào ánh mắt của tất cả mọi người. Những người đàn ông đột nhiên cảm thấy quái vật phía bụng dưới nhảy lên. Ý xấu trong đầu muốn ngoe ngẫy động đậy. Nhưng người là của Giang thiếu, có cho bọn họ mười lá gan cũng không dám động vào! Nên họ đành phải cắn răng chịu đựng.
Kỷ Hạo Hiên nhìn thấy tất biểu cảm của mọi người, trong mắt xẹt qua nét mỉa mai.
Tất cả mọi người không ai nhìn thấy được trong ánh mắt của Giang Hạo Đình chợt lóe lên sự lạnh lẽo. Gặp dịp thì chơi, đây là kỹ năng đầu tiên của con cháu thế gia từ khi ra đời đã được học!
“Mà này mọi người có nghe tin gì chưa? Gần đây, Tần thiếu đã bị một diễn viên nữ mê hoặc đấy! Được gọi là ngọc nữ* gì mà... Chu Mẫn Mẫn!”
*Ngọc nữ: dùng để chỉ thế hệ nữ diễn viên thanh khiết, tinh khôi, có khuôn mặt trẻ trung, trong sáng như băng, trắng nõn hoàn mỹ như ngọc
“Tôi có nghe qua cô gái này, hình như mới được ra mắt, đã nhận được một quảng cáo son môi, ngay lập tức đã nổi tiếng. Dáng người rất thuần khiết, nhưng cơ thể ấy có vẻ đáng mong đợi đó nha! Nếu không tại sao Tần thiếu coi trọng cô gái đó như thế?”
“Bây giờ, những cô gái trong giới giải trí này, người nào không có vẻ ngoài ngọc nữ, lén làm gái làng chơi đâu? Nhưng mà khi chơi rất vui... chơi được rất nhiều kiểu! Đảm bảo một đêm bảy lần...”
“Ngưng... Anh nói như thể giống như anh đã chơi qua thế!”
“Hì! Ông đây đã chơi qua! Thì làm sao? Hâm mộ ghen tị đỏ mắt ư? Anh cũng nên tìm ai đó để vui vẻ đi?”
“Không phải là một diễn viên nhỏ sao?! Ngày mai tao cũng sẽ đi! Nghe nói gần đây có một Áo Tím đang rất nổi, trông cũng không tệ. Dáng người được nói là nghiên nước nghiêng thành. Thế nào, các anh em có muốn cùng nhau nếm thử một chút tươi ngon không?”
"Loảng xoảng..."
Đám người đó sững sờ, trong phút chốc rơi vào trạng thái lặng im. Họ nhìn thấy Giang Hạo Đình đá lăn chiếc ghế, sắc mặt đen như đáy nồi. Cô bạn gái nũng nịu cũng sợ hãi, đứng ở bên cạnh anh.
Trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà đều kêu không tốt rồi. Vị... vị thiếu gia này bị làm sao thế này?
“No rồi.” Nói xong, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng kia đã trực tiếp mở cửa ra ngoài, ngay cả bạn gái cũng không thèm để ý đến.
Trong mắt Kỷ Hạo Hiên chợt lóe lên vẻ trầm tư. Không bình thường, khẳng định có chuyện che giấu!
Bèn đứng dậy rồi đi theo.
Mọi người nhìn thấy hai vị chính chủ đi hết, nên không dám ở lại. Họ nhanh chóng ném bát đũa ly rượu xuống, vừa đuổi theo vừa chửi.
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng dính lấy nhau trong căn hộ cả buổi. Mặt trời đã lặn xuống núi, Dạ Cô Tinh thực ra không có tâm tình xuống bếp, nên hai người quyết định đi ra ngoài ăn.
Lái một chiếc Lamborghini, một trăm phần trăm người đi đường đều quay lại nhìn. Thấy được người đang lái xe là một mỹ nữ, hương thơm mát rượi, mỹ nhân nóng bỏng. Trong lòng chợt cảm thấy lay động, ánh mắt khẽ di chuyển, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai ngồi chễm chệ bên cạnh. Mọi người dường như đã hiểu ra, ánh mắt tỏ vẻ xem thường... Thì ra là một con vịt đực nhỏ được thiên kim tiểu thư bao nuôi!
Haiz... Thời thế thực sự xuống dốc thế này sao! Đạo đức sa đọa mà! Sao lại không có ai tới bao nuôi họ thế này...
Thực ra, lúc này Dạ Cô Tinh cũng nhận lấy một sự kinh hãi không nhỏ...
“Đừng nói với tôi là anh không biết lái xe?!”
Ánh mắt người đàn ông lộ ra nghi ngờ: “Có vấn đề?” Giống như nhớ đến điều gì đó, trịnh trọng nói tiếp: “Tôi biết lái máy bay.” Nghĩ lại rồi bổ sung thêm: “Chiến hạm, xe tăng, xe bọc thép đều biết.”
“...”
Dạ Cô Tinh bắt đầu bổ não bằng hình ảnh hai người lái máy bay, chiến hạm, xe tăng hay là xe bọc thép xuống phố tìm đồ ăn... Đồ ăn thức uống gì ngon mang ra đây, có lấy ra không? Lấy hay không? Tôi đếm một hai ba, không lấy thì bà đây cho nổ...
Đành phải vỗ trán, hình tượng quá đẹp, không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng, hai người dừng trước Túy Tiên Cư. Dạ Cô Tinh nhìn tấm áp phích ở trước cửa có bình giấm chua Lưu Ngư, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]