Trong tẩm cung của Hoàng đế.
Gót sen của Liếu MỊ Nhi chậm rãi bước đến, mỗi một bước đi, hông lại đánh một cái như rắn nước, quyến rũ vô cùng.
Khi yếm hồng và váy đỏ bị treo lên tấm bình phong, khi qυầи ɭóŧ bị lột ra, đôi mắt đào hoa của Liễu Mị Nhi cũng bị che kín bằng một tấm vải đen.
“Nằm xuống, trầm chuẩn bị tới đây.”
Liễu Mị Nhi khẽ cắn môi dưới, cả người run ray: “Mong Hoàng thượng hãy nhẹ nhàng.”
“Trẫm không thích người lắm chuyện, trẫm muốn tập trung hưởng thụ nàng.”
Liễu Mị Nhi biết điều ngậm miệng lại.
Cơ thể mềm mại, lả lướt phập phồng được nhuộm một màu hồng nhạt quyến rũ.
Trong màn đêm đen tối, tuy không nhìn rõ nhưng nàng ta vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông kia đang tới gần.
Nàng ta mím môi đỏ, trong sự e lệ còn lẫn vào một tia khát vọng, cặp đùi thon dàì như muốn nói gì đó, vòng qua người, ôm lâỳ Triệu Tuấn Hào.
Cánh đào xoay chuyển, đỉnh núi tuyết rung chuyển, ngọc long bơm nước vào rãnh sâu.
Sáng sớm hôm sau.
Tại cung Chiêu Nghỉ.
Liêu Chiêu Nghi, Liễu Mị Nhi nhấp ngụm trà sáng, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập niềm vui, tiếng rêи ɾỉ của mỹ nhân và nam nhỉ như vẫn còn đang vang vọng.
Một lão thái giám quỳ trước người nàng ta, chính là lão thái giám hôm qua đưa tấm bảng cho Triệu Tuấn Hào và Hiên Viên Bình.
“Trần công công, đêm qua ta được chọn
cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-va-thai-giam-gia/3438373/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.