Nhưng Nữ đế này cũng ngu ngốc quá, lãng phí sự ưu tú xinh đẹp của hoàng hậu, lẽ nào hai người phụ nữ không thể giúp đỡ nhau thỏa mãn à?
Triệu Tuấn Hào run lên, chậm rãi buông tay xuống, trên mặt nở nụ cười, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cuối cùng hắn cũng biết tại sao bảy thái y kia chết rồi, đã biết được bí mật không
nên biết, hoàng đế không gϊếŧ ngươi thì gϊếŧ ai?
“Nếu ngươi không tìm ra được nguyên nhân của bệnh thì có thể đi ra ngoài”.
Hiên Viên Bình cảnh gác nhìn Triệu Tuấn Hào, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.
Triệu Tuấn Hào suy ngẫm sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Không tìm ra, nô tài xin cáo lui trước”.
“Khoan đã”.
Giọng Hiên Viên Bình trở nên lạnh lùng, tay phải nàng ta đưa vào trong tay áo bên trái, lấy ra một thứ.
“Trong các vị thái y, có người từng nói cáo lui như ngươi bây giờ”.
Thứ chết tiệt nào giành lời thoại của ta đấy? “Vậy họ.” “Họ đều đã chết”.
Mắt Triệu Tuấn Hào đảo một vòng, bây giờ hắn không chỉ ngửi được mùi thơm thanh thoát mà còn có sát khí.
Ngay sau đó một tia sáng lóe lên trong phòng, Nữ đế lấy một con dao ngắn từ trong tay áo ra đâm vào Triệu Tuấn Hào.
A, ngươi làm thật... Hai tay Triệu Tuấn Hào bỗng đè tay phải vào cổ tay phải đang đâm đến của Nữ đế xuống, thấp giọng nói: “Hoàng thượng tha mạng! Ta nhất định sẽ giữ kín miệng”..
“Mọi chuyện oan ức, đợi sau khi ngươi chết, trãm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-va-thai-giam-gia/3438364/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.