“… nghĩ đến dáng điệu của y, LiễnVương khiến người người tâm sinh hốt hoảng kia lại ngồi chồm hổm venđường, cuối đầu, bất tự giác vừa âm thầm đánh giá tướng mạo y, vừa duỗima trảo về phía cây cỏ nhỏ vô tội ven đường, làm loại chuyện nhàm chánbứng cây nhổ cỏ.”
♥
Liễn Vương đi đã hồi lâu, mọi người xác định nàng sẽ không quay lạinữa, bấy giờ mới vây lấy Vũ Văn Dật Thần, trọng tâm câu chuyện triệt đểchuyển từ chuyện ưng ban nãy sang Vũ Văn Dật Thần và Địch Vũ Liễn.
“Vũ Văn Dật Thần a, lần này ngươi chớ có được làm hỏng! Khó được dịp Liễn Vương đối xử đặc biệt với ngươi như thế!” Không biết ai đó nói ra câu này, hàm ý trong đó đại gia trong lòng đềuhiểu rõ, kẻ nói ra chắc hẳn cảm thấy A Đấu hắn đây đích thực là khônglàm nên sự gì, đại khái cũng chỉ có thể như thế thôi. Tuy nói là chuyệnnày rất mất mặt, bất quá A Đấu hắn sự tích mất mặt không ít, thêm nữa,đây còn là biện pháp duy nhất để hắn có thể ngồi vững chiếc ghế Vũ Vănthiếu tông chủ, ngẫm thử xem, sau lưng có Liễn Vương làm chổ dựa vữngchắc, Vũ Văn gia ai dám động đến hắn?
Trời a, không lẽ mọi người đều nghĩ như thế hết chứ? Vũ Văn Dật Thầntâm trạng cực kỳ không tốt, vốn đã càng nghĩ càng thấy khiếp, đương lúcnghĩ mà sợ, lại nghe tới cái loại kiến giải này, càng thêm phiền muộnhơn, hắn nên cao hứng là mình đóng quá đạt, khiến cho những người nàyđối với hắn có định kiến thâm căn cố đế ư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-kho-phu-quan/2035389/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.