Vũ Văn Dật Thần vừa bước ra khỏi sảnh chính của Tư Văn hiên đã thấymọi người nói nói cười cười, không chỉ như thế, còn có cả cha cậu và bốn vị phu nhân. Đoán chừng là vì mọi người đều rất quan tâm đến con củamình nên đã sớm chờ tại bên ngoài.
Nhìn thấy các đệ đệ khác đều có các vị mẫu thân bên cạnh, vẻ mặt họđều thể hiện sự quan tâm yêu thương, đáy mắt Vũ Văn Dật Thần chợt tốilại, chân dừng bước, tay phải không tự chủ sờ vào túi hương nhỏ bênhông. Cậu cúi đầu, mắt ngây dại nhìn cái túi.
Túi hương đó thấy có vẻ qua nhiều năm tháng, mặt trên thêu hình mộtđứa nhỏ bộ dáng ngây thơ mười phần, xung quanh là hình con dơi cùng vớinhững trái đào mừng thọ bao lại, thiết kế tinh xảo thanh lịch, có thểthấy tay nghề của người thêu rất cao, đối với người được tặng có ý chúcphúc tốt đẹp.
Đây là vật mà mẫu thân cậu đã tự tay may, đưa tặng cậu năm sinh nhậttròn ba tuổi. Mẹ cậu hy vọng rằng trong cuộc đời này cậu có nhiều phúcnhiều thọ. Đáy mắt Vũ Văn Dật Thần hiện lên một hoài niệm, nhưng là, từđấy về sau, cậu cũng không hề nhận thêm được quà tặng gì từ mẫu thânnữa. Trong mắt hiện lên sự đau đớn sâu sắc, bởi vì… mẫu thân cậu điênrồi! Cha đưa các vị phu nhân từng người từng người một bước qua cửa, mẫu thân rốt cuộc chịu không nổi, kể từ đó liền sống trong ảo tưởng củachính mình, ngay cả con trai của nàng cũng không nhận ra nổi!
Vũ Văn Dật Thần nắm chặt túi hương, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-kho-phu-quan/139884/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.