Không khí im ắng làm nó cảm thấy khó chịu, tuy nó lạnh lùng khó gần nhưng không trầm ổn đến mức không ai dám nói chuyện.
'' Mình đáng sợ như vậy sao?'' Nó lắc lắc cái đầu loại bỏ suy nghĩ đó khỏi tâm trí.
Nó nhìn sang chú của nó đang ung dung cắt miếng thịt bò, nhíu mày bắt đầu cho cuộc đối thoại xóa tan cái bầu không khí u ám nơi đây.
- Đến để ăn. - nó buông nĩa xuống, đan hai tay vào nhau nhìn chú nó.
Một câu hỏi thú vị? Thật thú vị làm sao? Ha~...không chủ vị, không kính ngữ, không xác định đối tượng. Nó là thế, không có gì quan trọng thì nó sẽ không nói nhiều bất kể là nói chuyện với ai, không dùng kính ngữ cũng được, chỉ cần họ hiểu câu hỏi của nó. Nói nhiều với nó chỉ tổ tốn thời gian và calo.
- Haiz...con thật là...kính ngữ cũng không có. Với chú mà con cũng kiệm lời như thế sao? Haiz...thật là đau lòng quá mà... - ông thở dài uất ức nhìn nhìn nó, nhăn trán một cái rồi tỏ vẻ ''thôi, nể con còn nhỏ chú cũng không chấp nhặt với con đâu'' lại cúi đầu ăn tiếp.
Máu nóng trong người dồn lên. Cái thái độ đó là ý gì chứ? Hừ...chú chết chắc rồi. Thấy mặt nó đen lại như đít nồi Peter khẽ rùng mình đá vào chân cha mình nhắc nhở. Ông có muốn chết thì cũng đừng lôi cậu vô chứ. Nó chu di cả hai cha con thì khốn. Cậu còn yêu đời lắm nha~~
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-cua-hac-dao/2160396/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.