Izumin day day hai bên trán, mơ màng ngồi dậy, mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng nhưng tay đã vươn sang bên cạnh tìm kiếm người nào đó…
Kết quả tìm kiếm là không thấy ai cả, thậm chí bên cạnh lạnh toát không hơi ấm…
Izumin âm thầm thở dài, chắc Asisư lại giận mình tiếp nên bỏ về phòng ngủ rồi, phải đi kiếm nàng thôi! Trễ rồi sao bà Mura không vào gọi hắn dậy, để hắn ngủ đến mụ mị đầu óc thế này?
- Bà Mura…
- Hoàng tử, người đã dậy.
- Ừ, hoàng phi Asisư đâu?
- Hoàng tử có muốn ăn gì không?
- Dọn lên đi, ta ăn cùng nàng, nàng đã ăn sáng chưa?
Bà Mura không trả lời, quỳ thụp xuống sàn nhà, mấy tì nữ phía sau cũng vội quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu nhìn hay lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn. Izumin bắt đầu tỉnh táo, cảm thấy kì lạ, hình như có gì đó không ổn cho lắm, vội đỡ bà Mura dậy hỏi dồn:
- Asisư đâu? Bà Mura, Asisư đâu?
Bà Mura ngoảnh mặt sang phía khác, ánh mắt bối rối. Izumin hốt hoảng đi ra khỏi phòng, lao vun vút về phía cung điện của Asisư, trên đường đi gặp bao nhiêu người cúi đầu chào hắn cũng mặc kệ không để tâm tới, cứ để cho bọn họ quỳ đó, dùng tốc độ nhanh nhất, thô lỗ đạp tung cửa phòng của Asisư ra…
Bên trong trống rỗng không có bóng dáng của ai, những thứ vật dụng hằng ngày của Asisư cũng không thấy…
Asisư, nàng được lắm, dám hạ thuốc mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-ai-cap-asisu/2105067/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.