Izumin lại tiếp tục hỏi ta muốn gì, ta ừ hử vài tiếng, lại chuyên tâm đọc.
Izumin tức giận rút phăng cuốn sách ta đang cầm ném ra ngoài cửa sổ, quyển sách rơi phành phạch từ trên cao xuống vực sâu, lát sau không thấy bóng dáng…
Ta có chút tiếc nuối, quyển sách đó cũng khá thú vị, nó nói về các biểu hiện của người bệnh tự kỉ. Ta đang nghiên cứu xem tên hoàng tử điên này có triệu chứng gì giống thế hay không thì bị hắn phá đám giữa chừng. Ta không buồn cũng không vui tiếp tục rút quyển khác mà đọc.
Hoàng tử ngài cứ ném đi, thoải mái, dù sao đây cũng là sách ta lấy từ trong cung của ngài về, ngài vứt thì ngài đau lòng, không liên quan gì đến ta cả.
- Asisư, nàng tập trung nghe ta nói được không?
- Được, mời hoàng tử nói.
Ta ngoan ngoãn gấp cuốn sách lại, ánh mắt lặng như hồ nước mùa thu nhìn hắn. Izumin lại bất lực thở dài…
- Ta đã thả Carol về nước với Menfuisư rồi, nàng còn muốn ta làm sao nữa?
- Xin hỏi hoàng tử, ngài thả vợ của Menfuisư về Ai Cập, có liên quan gì đến ta?
- Nàng… Nàng…
- Ta? Ta làm sao?
- Bây giờ nàng muốn gì? Nói thẳng ra, chỉ cần nàng nói ra…
- Ta có nói hoàng tử cũng không làm được vậy ta nói làm gì?
- Nàng muốn gì ta đều cho nàng.
- Đưa ta về Ai Cập
Izumin đang hùng hồn tuyên bố thì im bặt, gương mặt tái đi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-ai-cap-asisu/2105058/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.