Mấy hôm sau Izumin không hề đến, bên trên cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Ta ăn dầm ở dề trong ngục, cơ thể bắt đầu suy yếu. Tuy dần thích nghi được với môi trường ẩm thấp tù túng nhưng quả thật đã đổ bệnh, ho khan không ngừng. Sáng hôm đó, bọn họ tưởng ta vẫn còn ngủ nên vứt phấn thuốc mê ra chỗ hai tên lính canh rồi tự do bàn luận:
- Shouta, chúng ta hành động được rồi, Ai Cập và Hitaito sắp có chiến tranh, là thời cơ vô cùng thích hợp để chúng ta trốn ra.
- Lão quốc vương Hitaito tin lời gian thần, tống chúng ta vào ngục tối không thấy ánh mặt trời, ngươi không cần bận tâm đến đất nước nữa. Chúng ta đã làm tròn nghĩa vụ rồi.
- Tướng quân…
Ta xoay người ngồi dậy, mặt lạnh tanh nhìn Shouta cùng những người khác:
- Tướng quân, xin ngài hãy mang ta ra khỏi nơi này.
Mọi người ngạc nhiên nhìn ta, vị tướng quân Shouta khàn giọng nghi vấn:
- Nhóc con? Ngươi đây là…
- Đang cầu xin sự giúp đỡ của ngài.
Bọn họ nhỏ giọng bàn tán gì đó, ta khoanh tay đứng nhìn. Lúc đến đây, do gấp rút không kịp điều lực lượng đến, bây giờ mới thấy bất tiện. Do vậy, ta cần phải gầy dựng một lực lượng mới, không thể khoanh tay chịu chết được. Lúc này tướng Shouta có vẻ không vui nhìn ta:
- Nhóc con, ngươi còn nhỏ như vậy, không nên dùng tâm kế nhiều quá. Ngươi muốn gì?
- Mọi người đưa ta ra khỏi đây, ta sẽ trả lại thứ các người đã mất
- Nực cười, chúng ta mất cả cái danh dự, ngươi có lấy lại được không? – tướng Mamoru, khuôn mặt ốm thon dài, sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng pha tí gian manh gầm giọng nói, trong lòng ta khẽ run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, tay cấu mạnh vào thịt để tỉnh táo.
Đúng vậy, phải tỉnh táo.
- Được
Mọi người nín thở như không tin, Mamoru cười ha ha chế nhạo, những người còn lại có người hiểu có người không nhưng ai cũng nghiêm trọng. Bất ngờ vị lãnh đạo của tù nhân trong ngục lên tiếng:
- Chúng ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây, nhưng ngươi không cần đền đáp gì cả.
Sau đó hắn phất tay quay lưng đi về đống rơm nằm ngủ, không ai lên tiếng nói nữa, mọi người tự động giải tán.
Theo ta nghĩ, nhóm mười hai người bọn họ là những vị tướng của triều đình Hitaito, bị gian thần hãm hại hay mắc tội gì đó nên phải vào đây, ai cũng có vẻ không cam tâm, thậm chí vị tướng già lão luyện nhất là Shouta cũng không thoát khỏi, ta nhìn thấy trong mắt ông ấy là sự khát khao tự do mãnh liệt vô cùng.
Hôm sau, khi ta vừa thức dậy đã thấy mười hai người bọn họ già trẻ lớn bé đang đứng xung quanh ta, cửa ngục mở toang từ bao giờ, hai tên canh ngục đã bỏ mạng nằm dưới đất. Ta không biết bọn họ phá ngục bằng cách nào, nhưng ra tay trong thầm lặng, ta ngủ cả đêm cũng không nghe thấy gì chứng tỏ bọn họ tài giỏi đến cỡ nào. Ta bước ra khỏi cửa ngục, vươn vai hít một hơi dài, nhẹ nhàng cười.
- Mọi người đi theo ta được không? Ở trên đất Hitaito này cũng không có chỗ cho mọi người dung thân, tính cách của quốc vương Hitaito như thế nào, mọi người biết rõ hơn cả ta.
Mamoru nghi ngờ, không thể tin được mà nhìn ta, rõ ràng là một con nhóc thô lỗ, sao lại có thể có bộ dạng đoan trang nghiêm túc như thế này?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Mọi người đi cùng ta đi. – ta nhấn mạnh lần nữa, âm thanh bắt đầu trùng xuống. Shouta không trả lời nhưng lại đi về phía ta. Những người còn lại chần chừ trong giây lát, sau đó tất cả đều gật đầu. Trong lòng vui sướng vô biên, hóa ra ta cũng có khả năng thu phục lòng người!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]