Asisư mở mắt nhìn lên trần nhà.
Màn lụa mỏng thượng hạng, gió mang theo vị mằn mặn tạt khẽ lượn lờ trong không khí, một mùi hương dịu dàng mang theo chút khói.
- Nữ hoàng, buổi sáng tốt lành!
Asisư từ từ chống tay ngồi dậy, nhìn Ari mà trong lòng vui sướng không thôi. Ta quay trở lại Ai Cập rồi…
Asisư, ta sẽ sống tốt, cô không cần lo lắng cho ta đâu! Hi vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại đúng như lời cô nói!
Ari thấy Asisư tự ngồi cười một mình, không nhịn được mà hỏi: “Nữ hoàng, có gì vui lắm sao?”
- Không! Mơ thấy thần linh báo điềm tốt!
- A, là điềm gì vậy?
- Ta không biết, mau giúp ta dậy!
Ari chải đầu cho Asisư, vừa chải vừa kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng toàn bộ đều xoay xung quanh Menfuisư khiến nàng hơi khó hiểu. Chả nhẽ cả hoàng cung Ai Cập chỉ có mình Menfuisư hay sao?
- Ari? Còn việc gì ngoài Menfuisư không?
- Sao cơ ạ?
Ari thảng thốt đánh rơi cả chiếc lược trong tay, vẻ mặt chực khóc, sau đó bò bò lết lết ra ngoài kêu hô ầm ĩ gọi người vào. Asisư cũng ngơ ngác không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nơi đây, chỉ thấy lão thái y vội vã xách rương chạy vào, kéo theo ba bốn cung nữ tì phía sau, vẻ mặt lo lắng. Lão thái y vừa cúi đầu lạy xong bóp họng Asisư ra mà quan sát, miệng lẩm bẩm:
- Nữ hoàng khó chịu ở đâu? Để thần khám cho tiện, có thấy nóng sốt không? Có biểu hiện gì lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-ai-cap-asisu/2104982/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.