Một lần nữa ngồi trên phi thuyền, Hồ Bất Thích có chút hưng phấn lại thêm chút tò mò, cậu hiện tại biết nơi này không phải là nước Mỹ, cũng biết con tàu lúc trước mình lên cũng không phải phi cơ trực thăng, cậu hưng trí bừng bừng ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy được rất nhiều cảnh tượng xinh đẹp mà bình thường chỉ thấy trên sách, bất quá đại bộ phận cậu gọi không nổi tên.
“Ai? Cái kia chính là mặt trăng đi.”
Rốt cục thấy được hình ảnh quen thuộc, Hồ Bất Thích cao hứng quay đầu lại chỉ cho Liên nhìn, lại rơi vào đôi mắt xanh đang nghiêm túc chăm chú nhìn mình của đối phương.
“Em, chúng em có một truyền thuyết, nói là trên mặt trăng có Hằng Nga, thỏ ngọc, đúng, đúng rồi! Còn có Ngô Cương, hắn bị phạt mỗi ngày phải chặt cây hoa quế.”
Có chút ngượng ngùng, Hồ Bất Thích vội vàng quay đầu lại, chỉ chừa một cái ót với Liên, không biết lỗ tai hồng thấu của mình vẫn ở trong tầm mắt của đối phương.
“Hằng Nga? Cái này anh chưa nghe nói qua, bất quá nơi đó có cây quế, ba ngàn năm trước bọn anh thu được tín hiệu xin giúp đỡ từ mặt trăng, có một đôi vợ chồng đã từng trong lúc vô ý sinh hài tử ở nơi đó, kia lộ nhiều khi đó vẫn là tiểu binh, anh nhớ rõ chính là cậu ta mang những đứa trẻ đó về, a —— đúng rồi, con hắc viêm thú kia chính là do cậu ta mang về từ trên mặt trăng tặng cho anh.” Liên cẩn thận nghĩ nghĩ, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoa-dai-phong-dich-nguyen-soai-cac-ha/2987885/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.