Lại nói Ngọc Tỷ nghe Tô tiên sinh giảng thế nào là “Đình thi bất cố, thúc giáp tương công*”, thầy Tô miệng khô lưỡi hanh nói xong, nghĩ bụng con bé mới tý tuổi đầu, tuy trí nhớ tốt nhưng chắc chả hiểu được bao nhiêu, tính qua quýt cho xong, những điển cố loại này, dù có là con trai cũng phải trên mười tuổi mới nên dạy cặn kẽ. Nhưng ông trước nay luôn nghiêm túc, từ khi dạy Thái tử lại thành tật xấu, chuyện gì cũng phải giảng giải rõ ngọn ngành, thế là không kềm nổi miệng mình. Bèn giảng trọn năm điều bất hiếu, phạm phải điều nào cũng không xứng đáng làm bậc quân tử.
[*Lấy từ tích Tề Hoàn công thời Xuân Thu, ý bảo bậc sinh thành chết mà vứt đấy không lo, chỉ lo giành giật chém giết vì tài sản.]
Đến khi lan man xong, tổng kết lại một câu cho Ngọc Tỷ: “Dưỡng bất giáo, phụ chi quá*.” Ngọc Tỷ lại nghĩ trong lòng, đúng là ngốc, người muốn làm quân tử, sao có thể phá hỏng danh tiếng của mình? Nếu là mình, chôn cha trước thì ai giành lại mình nữa?
[*Nuôi mà không dạy là lỗi của cha.]
Sau khi dạy bảo xong con bé này, cái ghế thường ngồi cũng khiến Tô tiên sinh phải chênh vênh, suýt nữa đã lại té xuống đất. Tô Trường Trinh bỗng dưng cảm thấy, học trò trước của ông mới là một đứa ngoan ngoãn, khiến người an tâm.
Kẻ hại Tô tiên sinh nói không dứt mồm được – cái nhà có tang kia đang ầm ĩ đòi ra riêng. Tuy không tới nỗi “đình thi bất cố*”, nhưng vẫn lên sàn màn “thúc giáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ho/47599/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.