NƯƠNG TỬ LÀ NGƯỜI CÓ ƠN VỚI TA.
Thành Giang Châu là nơi xung yếu, cả đường thủy và đường bộ đều cực thuận tiện, thương khách khắp nơi đổ về, ngay cả tin tức cũng lan nhanh hơn nơi khác, thế nên cụ Trình mới kiên cường bám trụ đất này, chính vì dù có kẻ nào đấy ức hiếp mẹ góa con côi nhà cụ thì lời đồn cũng vang xa tý chút, khiến người ta kiêng dè. Cụ nghĩ được như vậy, đương nhiên người khác cũng có thể tính đến. Vì thế năm xưa Hồng Khiêm theo lưu dân xuôi Nam kiếm ăn, đến đây thì mệt, dừng chân nghỉ tạm rồi ở luôn không rời. Tô tiên sinh lạc đường tới đây, được cụ mời về nhà, sau khi cân nhắc cũng đồng ý ở lại.
Bất Ngộ pháp sư cũng thế, phương trượng chung thuyền với Tô tiên sinh, sau giờ tụng niệm mỗi ngày thường chuyện phiếm cùng thầy. Hôm đầu tiên đã giải thích rõ lý do vào kinh, vị Bất Ngộ pháp sư này thuở trước xuất gia ở chùa Đại Tướng Quốc trong kinh, vì không thích ngụ lâu ở đất đô hội phồn hoa, sớm ngày rời đi vân du khắp chốn, khi đến Giang Châu, cũng vì ưng cái trù phú nước non nơi đây, bèn lên coi sóc chùa Từ Độ. Trụ trì già trong chùa thấy ông Phật pháp vững vàng, lại không câu nệ thiên kiến bè phái, dốc sức khuyên ông tiếp quản chùa Từ Độ.
“Lần này vào kinh là do bỗng có điềm mộng, dường như mình đã quay về chùa Đại Tướng Quốc, lại thêm nhận được thư của sư huynh thuở trước, bảo tuổi tác đã cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ho/1975756/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.