CON HIẾU KÍNH LÃO AN NHÂN VÀ BÀ NGOẠI, VẪN TỐT HƠN LÀ ĐỂ CHA CON ĐI Ở RỂ.
Ngọc Tỷ thẳng lưng ngồi trước án, nắn nót từng nét ngang dọc theo mẫu tập viết. Tiểu Trà đứng ngoài vách ngăn thư phòng, thò đầu vào nhìn thử rồi xách váy nhón chân, nhẹ nhàng bước đến gần mài thêm mực cho Ngọc Tỷ, sờ thử ấm trà ủ trên bàn rồi lại đi ra.
Ngọc Tỷ biết nó đi vào nhưng không ngẩng đầu lên, vẫn cứ thế luyện chữ. Đến khi viết xong, bé phơi ráo mực rồi cuộn lại, đến chỗ thầy Tô nộp bài. Phương pháp giảng dạy của thầy Tô cũng như bao người khác, trên lớp thì giảng bài, tan học thì giao bài tập. Có điều lai lịch thầy hiển hách hơn các tiên sinh bình thường, quản giáo nghiêm hơn người ta, mở mồm giảng triết lý sâu xa hơn người ta thôi. Từ nhỏ Ngọc Tỷ đã có sư phụ là thầy, chẳng so sánh được với ai, cũng chẳng được tự chọn, cũng quen dần rồi thành hiển nhiên, thôi thì cứ thế.
Thầy Tô khá rõ nghĩa lý, người đọc sách từ nhỏ đã chú trọng thư pháp, lúc mới học Ngọc Tỷ phải tập chép theo nét có sẵn, một ngày phải đủ hai mươi tờ, chẳng ai can ngăn nổi, sư đạo uy nghiêm, đã giao học trò cho thầy thì phải tin tưởng thầy, còn không tin tưởng thì mau mau đi chỗ khác mời người cao siêu hơn, giữa thầy và lười chỉ được chọn một. Giờ Ngọc Tỷ mới bảy tuổi, cũng đã luyện chữ được vài năm, thầy Tô không cho chép theo nét nữa mà bắt luyện theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ho/1975697/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.