Chương trước
Chương sau
Hữu Quyên ngồi trên ghế trong suốt phần còn lại buổi tiệc. Ánh mắt có chút thẫn thờ, trong đầu hiện lại khung cảnh ban nãy khi Hoắc Thừa Cảnh ngồi quỳ xuống thay giày cho cô. Thân phận là ông chủ, vậy mà lại chạm vào chân kẻ thấp kém như cô. Trong giây phút đó, dần dần những suy nghĩ về hắn cũng theo đó thay đổi.

Hoắc Thừa Cảnh ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối thỉnh thoảng nhấp rượu. Đống đố ăn trên chiếc bàn đều không ngó đến.

Đến khi lượng người dần tản, bữa tiệc đi đến hồi kết, Hoắc Thừa Cảnh khi này mới đứng dậy mà rời đi. Hữu Quyên trông vậy liền đi theo.

Chiếc xe liền chậm rãi di chuyển về khu khách sạn bậc nhất. Đến khi xuống xe, vẫn là cảnh tượng quen mắt. Hoắc Thừa Cảnh vào trước, Hữu Quyên theo sau.

Đến khi dừng lại ở cánh cửa, Hoắc Thừa Cảnh lẳng lặng đưa tay nhìn xuống tay nắm. Cửa phòng không hề khóa, mà trước đó hắn lại nhớ hắn đã khóa rồi.

Người đàn ông mang theo nghi ngờ đẩy cửa vào, căn phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng. Chỉ duy ở giường có gì đó kì lạ, một tấm chăn trải dài, bên dưới như có vật gì động đậy đang nhúc nhích mà trồi lên.

Hữu Quyên lẳng lặng theo sau lưng Hoắc Thừa Cảnh. Ngay lúc này, lại vang vọng tiếng động bên giường, cô cũng theo đó hướng mắt tới.

Đập vào mắt hai người là nữ nhân ở dưới tấm chăn vươn người đứng lên, hơn nữa trên cơ thể không hề có lớp vải nào che đậy. Hoắc Thừa Cảnh lập tức cau mày vội đưa tay che tầm mắt Hữu Quyên lại.

Nữ nhân đó vẫn giữ nguyên hiện trạng không mặc gì khi đối diện với Hoắc Thừa Cảnh, nhưng rồi nhận ra sự hiện diện người đằng sau thì liền phủ chăn lên. Lập tức bước xuống giường tiến lại gần. thái độ không một chút nể nang.

“Anh Hoắc, sao ở phòng này lại có người dư thừa thế.”

An Giao nhìn về nữ nhân đi sau, ánh mắt khó chịu thấy rõ. Cô là người do ông bà Hoắc đưa đến. Thậm chí căn phòng của Hoắc Thừa Cảnh còn được đưa chìa khóa bước vào. Nhìn kiểu gì, cũng hoàn toàn hơn người kia.

Trước đó được mời làm người tham gia buổi tiệc chung với Hoắc Thừa Cảnh, nhưng vì người đàn ông từ chối thậm chí còn không gặp mặt. Dù không phục về điều đó, nhưng mà về sau ông bà Hoắc lại đưa chìa khóa bước vào căn phòng của Hoắc Thừa Cảnh, ưu ái về mọi thứ, sao cô ta có thể không nắm lấy thời cơ.

Hoắc Thừa Cảnh có tiếng như thế, được giao lưu đã là một điều bao người mong muốn rồi.

Hoắc Thừa Cảnh nhìn người phụ nữ trước mắt, sự chán ghét hiện lên rõ ràng nơi đáy mắt. Khu vực khách sạn này là do ông bà Hoắc sắp xếp, hắn theo đó mà ở lại vì sự bày bố nên không nghi hoặc. Chỉ là không nghĩ nơi đây đã được động tay động chân nhiều đến mức này.

Hoắc Thừa Cảnh không muốn nhiều lời, bàn tay bế bồng Hữu Quyên mà rời đi. Cô thoát khỏi bàn tay che mắt, cũng muốn theo đó ngoái đầu nhìn thử người kia. Ngay lập tức người đàn ông trừng mắt lớn giọng quát lên.

“Không được nhìn.”

Thế là Hữu Quyên sợ hãi chui lại vào lòng hắn.

An Giao thấy không phục, đưa tay nắm vạt áo muốn níu. Ngay tức khắc bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Hoắc Thừa Cảnh.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu ra, ông bà Hoắc không thể bảo toàn được cho cái mạng nhỏ của cô đâu.”

An Giao lập tức điếng người khi nghe lời đe dọa đến mức uy lực như thế.

Cứ như thế, căn phòng rộng lớn trong giây phút trống trải. Người hụt hẫng nhất vẫn là An Giao. Ban nãy, cô thậm chí đã khỏa thân trước mặt với cái cơ thể luôn tự hào, vậy mà người đàn ông một chút không nhìn lấy, chỉ để ý nữ nhân bên cạnh.

Đến khi bước ra khỏi căn phòng, Hoắc Thừa Cảnh liền bế thẳng Hữu Quyên ra xe. Tức giận lái đi mà rời khỏi. Hai người sau đó liền dừng lại cũng tại một khu vực khách sạn bậc nhất không kém. Hữu Quyên chưa kịp định thần đã vội đi theo Hoắc Thừa Cảnh. Bước chân người đàn ông rất dài, vì thế từ đi nhanh cô đã dần thành chạy để theo kịp bóng lưng.

Đến khi dừng trước cửa căn phòng, cô bước vào theo bóng dáng đó. Tầm mắt mờ mịt ngước nhìn Hoắc Thừa Cảnh, biểu cảm của người đàn ông trong rất tức giận. Cô nhớ rõ không hề làm gì khiến hắn khó chịu, sao lại bày ra gương mặt như thế với cô.

Ngay khi bước vào phòng, Hoắc Thừa Cảnh đã dán tầm mắt lên Hữu Quyên. Không nói không rằng liền tiến đến, bàn tay đặt sau gáy cúi người lập tức hôn lấy đôi môi mềm mịn. Nhanh đến nỗi cô không hề kịp phản ứng.

Hoắc Thừa Cảnh đã nhịn tới khi về phòng, lại gặp mấy thứ cản trở. Cho nên giờ phút này chẳng hề muốn kìm nén nữa.

Hữu Quyên bị hôn bất ngờ đến choáng váng, chưa kịp định thần cơ thể đã nằm ở trên giường. Đôi tay Hoắc Thừa Cảnh linh hoạt vô cùng, chớp mắt trên cơ thể không còn mảnh vải, tất cả đều nằm gọn trên sàn.

Người đàn ông ở trên, đảo mắt nhìn xuống cơ thể như nhộng bên dưới. Hữu Quyên trông vậy bất lực xoay đầu sang một bên, ánh mắt cô sạch sẽ, cư nhiên không thể đối chọi với đôi mắt đầy ham muốn của người trước mặt được.

Chẳng biết bao lâu, khung cảnh chóng trở nên ướt át vô cùng.

Kẻ hành, người bị hạ. Kẻ chiếm ưu thế, người bị rút cạn tinh lực.

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn tiếng thở dốc đều đều. Mãi qua một lúc sau, dường như trận chiến mới được dừng lại.

Hữu Quyên bất lực chỉ có thể vờ ngủ, mong người đàn ông tha cho. Hoắc Thừa Cảnh nhìn người trong lòng mỏi nhừ, cầm lấy tấm chăn mà nhẹ nhàng đắp lên cơ thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.