trước mặt, cô đứng lặng rất lâu. Từng làn gió đêm lướt thoảng qua, cơ thể lại bất chợt run rẩy nhẹ vì lạnh. Nhưng bản thân vẫn cố chấp đứng mặc kệ. Bởi có lẽ ở đây mới được tận hưởng cảm giác này, đến khi trở về lại nơi như lồng giam đó rồi, cô sẽ khó mà thấy ánh trăng gần trong gang tấc như thế.
Hoắc Thừa Cảnh trở về, nhưng lại mở cửa rất nhẹ. Bình thường giờ này Hữu Quyên hay rơi vào giấc ngủ. Nên hắn cũng vô thức sinh ra hành động tránh làm cô tỉnh giấc.
Thế nhưng trái với suy nghĩ, Hữu Quyên vẫn chưa ngủ. Người đàn ông cũng theo đó đứng lặng ở cánh cửa, ngước nhìn thân thể nhỏ trong chiếc váy hai dây mỏng manh đang đứng ngoài ban công. Ánh mắt hắn dao động lên xuống, nhưng rồi lại thấy cơ thể cô run rẩy, bản thân liền vội cầm chiếc áo vest vừa được cởi tiến lại gần, lập tức trùm lên người cô. Ngay sau đó liền đóng cửa ban công rồi bế một mạch đặt lên giường.
Hữu Quyên trông thấy Hoắc Thừa Cảnh, liền ôm chặt áo khoác vào trong lòng, ánh mắt đề phòng lùi vào một góc.
Mấy ngày nay cô hay ngủ giờ này, Hoắc Thừa Cảnh thường không động vào sợ phá hỏng giấc ngủ. Có lẽ để cô yên ổn mấy hôm rồi nên nay lại lớn gan né tránh hắn.
Hoắc Thừa Cảnh đưa tay kéo cô lại gần, hắn liền bày ra trạng thái bực bội trách móc ngước nhìn người trước mặt. Dường như cũng muốn bộc lộ chút cảm xúc mệt mỏi để cô an ủi. Trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-duoc-mua-gia-tren-troi-cua-hoac-thieu/3441685/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.