Đám người trưởng bối nhìn theo bóng lưng rời đi, vẫn không ít lời oán trách cay nghiệt buông ra trong thầm lặng.
Đến khi Hoắc Thừa Cảnh bước ra, hàng người lúc nãy còn cung kính đứng chào nay đã dần đứng chặn hắn lại. Chước Vũ đi theo sau sinh ra cảnh giác, cẩn trọng sử dụng đồng hồ thông minh gọi thêm người tới.
Hoắc Thừa Cảnh cau mày nhìn khung cảnh trước mặt, đến tận bây giờ còn không biết ý định thì không phải là hắn rồi. Thế nhưng người đàn ông không quan tâm mà đảo ánh mắt về chỗ dựng xe, không trông thấy xe của Hoắc lão gia đã rời đi rồi thì cũng yên tâm.
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Hoắc Thừa Cảnh.
“Cháu nói xem, dù gì đến cũng đã đến. Vậy mà không giúp đỡ lại rời đi ngang nhiên như vậy thật không hợp lẽ.”
Nhị trưởng gia – Chu Thừa Dận lên tiếng. Nãy giờ nói chuyện trong phòng đã phải nhẫn nhịn. Đến khi ra ngoài, nhìn đám người vệ sĩ đông hơn hẳn Hoắc Thừa Cảnh, tên đó lại như tiếp thêm sức lực mà lên tiếng.
Hoắc Thừa Cảnh coi thường ra mặt, cất giọng không nể nang.
“Thế ông muốn làm gì ngu ngốc đây?”
Chu Thừa Dận hồ náo, bàn tay xông đến trước mặt muốn tát hắn thì đã bị hắn bắt lại, bẻ về sau khiến ông ta la oai oái. Đám trưởng bối khác lại chỉ im lặng đứng phía trong ló đầu xem kịch. Tên họ Chu này sao có thể ngu ngốc thế chứ, mà nếu nói đến ngu ngốc, chính ra phải nói đến nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-duoc-mua-gia-tren-troi-cua-hoac-thieu/3420373/chuong-33.html