Cửu ngồi phía trong góc, thấy tình thế trước mắt nhất thời rối loạn. Giờ phút này, cô không biết nên theo ai. Chỉ thấy Hoắc Thừa Cảnh bị chĩa súng, cô gái nhỏ rơi vào sợ hãi. Có phải nếu hắn không sống sót ra khỏi đây, cô cũng có thể bị xử lý theo hắn không? Bởi dù gì cô cũng là người của hắn.
Nghĩ đến đây không khỏi run rẩy. Không được, cô phải làm gì đó!
Cửu ngó nhìn xung quanh, lại thấy cây súng nằm rơi trên sàn. Không nghĩ nhiều liền cầm lên, bàn tay run rẩy hướng về tên đang cầm súng chĩa vào đầu Hoắc Thừa Cảnh. Thần kinh cô giờ phút này căng thẳng như dây đàn, bàn tay cứ thế mà hướng về phía đó. Máy móc cầm mà không biết sử dụng, động tác có chút vụng về. Lại ngó nhìn cách tên kia cầm, ngờ ngệch cầm theo.
Đôi mắt nhắm chặt, cầm hệt như đối phương đang cầm, cứ như thế một tiếng súng lại vang lên. Sau khi thực hiện xong phát súng đó, bàn tay Cửu không cầm vững được vì độ uy lực, đầu súng phảng phất làn khói trắng khiến cây súng rơi xuống nền đất, tạo ra thứ âm thanh hỗn tạp.
Kẻ đang hiên ngang chĩa súng vào đầu người đàn ông liền ngã lăn ra đấy, máu lại tràn xuống sàn nhà. Cả căn phòng khắp nơi toàn là máu.
Mà đám người lúc này phát hiện còn người sống, liền đồng loạt hướng ánh mắt về phía có tiếng súng. Cửu nhất thời bị dọa sợ, vội đứng dậy chạy ra hướng cửa. Thế là tên trong số đó lại nhằm cây súng về phía cô, cứ như thế một viên đạn hướng tới chân của Cửu khiến cô đau đớn quỳ xuống không thể đi được nữa. Đành cố lê lết ra khỏi căn phòng.
Vừa định bắn thêm phát nữa thì bị bàn tay phía sau giữ chặt lại. Vì tiếng súng gây phân tâm, Hoắc Thừa Cảnh liền chế trụ được đám ruồi nhặng này. Trong chốc lát, căn phòng đâu đó vang lên vài tiếng súng kèm tiếng la hét đến đáng sợ. Sau đó lại chìm vào trong yên tĩnh lần nữa.
Khóe mắt người đàn ông lóe lên sự thâm hiểm, đâu đó trên gương mặt vẫn còn đọng lại chút máu do cuộc tàn sát ban nãy. Đưa ngón cái lên khẽ lau đi. Gương mặt tàn ác cực độ.
Chung Thế Dật thấy đám người phía mình đông hơn, vậy mà trong chốc lát lại bị mấy nhát súng của Hoắc Thừa Cảnh xử gọn. Lão sợ hãi co rúm, nhưng vẫn lớn gan gằn giọng đe dọa.
“Bên ngoài vẫn là người của tao, mày cho dù có thoát khỏi cũng chỉ còn nửa cái mạng thôi. Thằng ranh con!”
Hoắc Thừa Cảnh nở nụ cười mỉa mai đến đáng sợ, cất giọng coi thường.
“Có ai dặn với ông là chó cắn chủ chắc chắn không có kết cục tốt đẹp chưa?”
Gương mặt Chung Thế Dật biến sắc nhưng vẫn cố giữ lấy bình tĩnh. Nhìn người mà lão lên kế hoạch giết chết, vậy mà giờ phút này trên người còn không có nổi một vết thương. Trái lại lão còn bị phản lại, đôi chân run rẩy quỳ hèn mọn trên nền đất.
Cửu ngồi bệch trên hành lang, nhát súng không hẳn ghim vào chân cô, chỉ xẹt qua nhưng đủ gây ra vết thương lớn. Từ lúc ra được căn phòng, cô gái nhỏ nghe tiếng súng phát ra không ngừng. Cho dù đau và sợ hãi đến đâu, cô vẫn cố gắng gượng, thật sự chỉ muốn thoát khỏi đây.
Nhưng vừa lê được vài bước, cả dãy hành lang vài phút trước còn im lặng, giờ đây đã dồn đến tiếng bước chân dồn dập. Đám vệ sĩ xuất hiện từng hàng dài tiến đến căn phòng xảy ra vụ thảm sát, không hề để mắt đến kẻ nhỏ bé cô.
Chước Vũ bước vào căn phòng, khắp nơi toàn là máu. Duy chỉ có Hoắc Thừa Cảnh là không sao, lúc này trợ lý mới dám thở phào.
Hoắc Thừa Cảnh đứng dậy, đôi giày cứ thế bước qua đống xác người. Lại ngước nhìn Chung Thế Dật đang sợ hãi quỳ trên nền đất. Muốn cầu xin, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt khinh miệt. Có gan tính kế hắn, phải có gan chịu hậu quả. Vậy mới là người của hắn.
“Không cần giữ đâu, xử lý đi”.
Câu nói này làm lão già Chung Thế Dật trước đó còn cứng miệng, giờ phút này liền gào lên xin tha. Thế nhưng cũng chẳng đổi được cái ánh nhìn bố thí từ Hoắc Cảnh.
Hắn lại suy nghĩ một chút mà nói tiếp.
“Người đâu rồi?”
Câu nói không đầu không đuôi khiến Chước Vũ có chút im lặng vài giây vì không biết nói đến ai. Làm gì còn kẻ nào mà ông chủ để tâm đâu?
Hoắc Thừa Cảnh cau mày nhìn Chước Vũ không hài lòng, trên hành lang ngoài đám vệ sĩ của hắn đứng dày đặc, bóng dáng cô gái nhỏ không thấy đâu. Hắn không vội mấy, nhìn trên nền nhà thấy vết máu nhỏ giọt trải dài. Cứ thế đi theo vết máu, tùy tiện bảo đám vệ sĩ giải quyết cho xong khung cảnh hỗn loạn này.
Cửu lê được vài bước, chỉ cảm thấy cơ thể không thể di chuyển được. Ngoái đầu liền trông thấy cánh to lớn của Hoắc Thừa Cảnh giữ lấy phần cổ áo của cô. Giọng nói có chút tức giận, đôi mày hắn chau lại đến đáng sợ.
“Muốn chạy?”
Ban nãy khi trông thấy Cửu cầm cây súng, hắn không biết mục đích của cô là gì. Thế nhưng khi thấy cây súng được cô sử dụng với mục đích đúng đắn, cũng thuận tiện giúp hắn thoát khỏi vòng vây. Hoắc Thừa Cảnh ngẫm nghĩ lại, cũng không đến nỗi vô dụng mấy.
Mà giờ phút này, trên gương mặt nhỏ nhắn của Cửu tràn đầy sự thất vọng thấy rõ. Vốn còn định chạy thoát, ai mà ngờ đâu lại bị bắt giữa chừng thế này. Nhìn cánh tay cùng thân hình to lớn chắn trước mặt mình, cô có chút mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.
Vốn còn định nói: “Dù gì tôi cũng giúp ngài một mạng, liệu có thể cho tôi đi hay không?”
Nghĩ là thế, đến cuối im bặt.
Cả cơ thể Hoắc Thừa Cảnh cao lớn, cô đứng trước hắn chênh lệch vô cùng. Bản thân cô cũng có chút ngạc nhiên, vậy mà hắn sau cuộc thảm sát ban nãy, cơ thể lại không có lấy vết thương. Ngoài việc lấm tấm trên gương mặt một vài giọt máu.
Chước Vũ sau khi giao việc cho đám vệ sĩ liền tiến thẳng đến chỗ ông chủ. Trông thấy Cửu, mới hiểu được chữ “Người” mà ban nãy ông chủ nói là gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]