Một màn lôi kéo này, Tiểu Tiểu tự biết chắc chắn sẽ gặp đại họa, cô vội phô ra vẻ mặt nịnh nọt mà cầu tình:
- Hoàng thượng đẹp trai, tài hoa, xuất chúng ngài có thể để nô tì tự đi cũng được mà, không cần lôi kéo như vậy thật khó coi!
Một giọng nói âm lãnh vang trên đỉnh đầu cô:
- Vu công công!
Vị công công đi theo phía sau như hiểu ý, nhẹ cúi đầu rồi quay lưng rời đi. Tiểu Tiểu được lôi vào một gian phòng lớn, hoa văn tinh tế, cô nhìn một vòng xung quanh mà không khỏi cảm thán: Đúng là nhà của vua!
Hoàng thượng đứng bên cạnh nhìn biểu cảm trên mặt của cô nãy giờ không khỏi bật cười, y nói:
- Nhiệm vụ của ngươi là quét dọn cho sạch sẽ nơi này. không còn một hạt bụi, thì đừng hòng ăn cơm, hiểu chứ!
Tiểu Tiểu vừa nghe xong, cô ngồi phịch xuống nền gạch khóc không thành tiếng, cô nói giọng ủy khuất:
- Hoàng thượng, nô tì nếu có lỡ làm gì ngài không vừa ý xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho nô tì một lần, chứ một mình nô tì sao có thể tổng vệ sinh hết cái phòng như sân vận động này! Hic... hic...
Y nghe cô nói cái gì mà tổng vệ sinh, rồi sân vận động.... y cũng không hiểu, nhìn cô ngồi ăn vạ dưới nền gạch mà hắn không khỏi nhịn cười. Hắn nói:
- Vậy ngươi có làm hay không?
Lời vàng lời bạc của bậc đế vương sao cô dám cãi, mà cô nhớ không lầm là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-cua-hoang-de/3605584/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.