Bạch Tử Thanh đứng trước gương soi, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu, cô khẽ nở một nụ cười thật tươi tắn.
Ngày mai là sinh nhật của Hoắc Đình, cô đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ rồi, từ bánh kem cho đến giọng nói của mình, đêm nay sẽ cùng đón sinh nhật với hắn. Cô thậm chí còn tìm và học bài hát chúc mừng sinh nhật của nơi này nữa, cũng là giai điệu khá dễ nhớ nhưng lại khiến người có thanh quản không tốt như cô thấy khó khăn.
Nhưng mà, cô rất tự tin với món quà của mình. Cô dám chắc hắn sẽ vui lắm, sẽ bớt mặt ủ mày chau vì sự việc hôm vừa rồi.
"Ha ha, đồ ngốc Hoắc Đình, anh sẽ không ngờ được đúng không?"
Bạch Tử Thanh nhìn vào gương cười thích thú. Cứ nghĩ đến Hoắc Đình sẽ há hốc ngạc nhiên, cô lại thấy vừa buồn cười vừa háo hức.
Mà lúc này, qua khe cửa he hé mở vì sơ suất của Bạch Tử Thanh, một đôi mắt âm u nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái bên trong phòng. Người đàn ông đứng chết lặng, chân như đông cứng không thể di chuyển, hai tay nắm chặt nổi cả gân xanh.
Cô ấy nói được sao?
Cô ấy không hề bị câm?
Cô ấy vẫn luôn lừa dối hắn.
Nhưng mà tại sao?
Nếu bản thân có thể nói được, không một người bình thường nào lại tự dưng giả câm cả, trừ khi có mục đích nào đó không thể nói ra.
Trước đây cô luôn tỏ ra sợ hãi trước mặt hắn, bị đau, bị thương cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-cam-em-dung-lai-do/2926741/chuong-35.html