Mấy ngày sau đó, Bạch Tử Thanh vẫn không chịu ăn cơm, hay nói cách khác là cô thật sự không ăn nổi, lúc nào ổn thì ăn được vài ba miếng, nếu không thì bỏ bữa luôn.
Khi nghe được báo cáo, Hoắc Đình vô cùng tức giận, xách theo cạp lồng muốn đạp cửa đi vào ép cô phải ăn. Nhưng nghĩ lại ngày đó cô chống đối hắn như thế, càng là hắn thì cô càng không chịu ăn.
Hoắc Đình khựng lại, đưa đồ trên tay cho Kha Minh đi phía sau.
"Cậu mang lên tầng năm."
Nói rồi dúi vào tay anh ta rồi quay đi, không cho anh ta một cơ hội nói lời nào.
Kha Minh bĩu môi nhè nhẹ. Quan tâm người ta thì tự mình đi đi, còn sai khiến người khác. Hơn nữa, cũng không có chứng cứ trực tiếp nào chứng minh cô hầu gái đó là thủ phạm, cứ tiếp tục nhốt cũng chẳng có ích lợi gì, chẳng thà thả ra, phái người theo dõi, nếu là hung thủ thật thì sau đó sẽ tóm được đuôi.
Nhưng Kha Minh không biết, Hoắc Đình chính là sợ nếu thả Bạch Tử Thanh ra thì cô sẽ chạy đi mất, nên dù chẳng có chứng cứ, hắn vẫn nhốt cô ở bên mình.
Bụng Kha Minh bỗng sôi lên ùng ục. Chết tiệt. Vừa nãy cùng đám vệ sĩ đi ăn cháo lòng, không lẽ "quả báo" đến sớm như vậy sao.
Anh ta ôm bụng mặt nhăn nhó, dúi cạp lồng vào tay người vệ sĩ đứng bên cạnh mình, thì thà thì thào:
"Này này, mang lên tầng năm giúp tôi. Tôi đi giải quyết đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-cam-em-dung-lai-do/2926732/chuong-40.html