Lúc tỉnh lại mặt trời đã xuống hướng Tây. Trên ngườiquấn áo lông tím Lăng Đằng Vân mua từ dưới chân núi (trời không lạnh, dùng đểlàm chăn đi) Lãnh Lạc lại nóng lên. 
Một kích kia, người bình thường phải nằm trên nửa năm,hắn chỉ dùng hơn một tháng đã mạnh mẽ chông xuống giường. Tuy rằng tận lực làmbộ như không có việc gì, nhưng có đôi khi nhíu mày ấn ngực. 
Ta không dám biểu lộ sự lo lắng, ta cuối cùng đợi trờitối nghiên cứu sách Hoán hồn Hoa Mạt Ly để lại cho ta, ta nhất định phải bảotrụ một thân võ công của hắn. 
Ta không có cách nào tưởng tượng nếu một thân võ côngnày phế đi, Lãnh Lạc có còn là Lãnh Lạc hay không. 
Bình thường cố dỗ hai bọn họ vui vẻ, cố gắng để chobọn họ nghĩ không có việc gì, bị thương ngoài da, rất nhanh sẽ bình phục. 
Buổi tối ngồi ở vách đá hóng gió, Lăng Đằng Vân gốilên chân ta, Lãnh Lạc ôm ta tựa vào vai hắn. Gió núi chầm chậm, thổi qua lá câytrong rừng, âm thanh sàn sạt thật an tĩnh. 
Ta cho rằng bọn họ đều đang ngủ, Lãnh Lạc dùng cằm vòvò đỉnh đầu ta, đột nhiên thấp giọng nói: “Không được thì thôi.” Ta kinh ngạcngẩng đầu nhìn hắn, hắn cúi người phủ lên môi ta, lần thứ hai thấp giọng nói:“Không được thì thôi.” 
Ta rất chân thực cuộn tròn trong lòng hắn, nhớ tới lúcmới gặp gỡ hắn băng lãnh vô tình, đột nhiên phát hiện, hay là không còn vỏcông, hắn vẫn như cũ sẽ là Lãnh Lạc. 
Chỉ là… hôn hôn chóp mũi hắn: “Dạ Lưu Ly đã muốn làm,khi nào lại không được.” 
Sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hai-hoa-tac-ngoai-truyen/1583621/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.