Đêm, lẳng lặng nằm chờ ở nơi cư ngụ của Lăng Đằng Vân,lúc hắn trở về dĩ nhiên đã rất khuya. Trong phòng không có đèn, hắn thậm chícòn không thấy lão tử ngồi ở bên giường, đã vịn vào cửa kịch liệt ho khan. 
Nhiều năm sau đó, lão tử vẫn nghĩ thế này, lúc đó nhấtđịnh là tình mẹ thương con dâng tràn đi !!!! 
Hắn thậm chí không có đốt đèn, thuận tay kéo phát quanbạch ngọc xuống, mặc cho tóc đen như mặt nước trút xuống. Ở bên giường cởi ratrường bào tơ lụa bạch sắc, ta từ phía sau chậm rãi vòng qua thắt lưng hắn.Trực giác được thân thể trong lòng cứng lại một chút, thanh âm hắn từ trước giờchưa từng nhẹ như vậy: “Làm sao lại ở trong này?” 
Trả lời của ta là nhẹ nhàng hôn ở bên môi hắn, sau đótay lướt qua bên hông giúp hắn cởi ra nội sam. Ta cách áo trong ôm hắn, hắnkhông có cự tuyệt. 
Ngón tay linh hoạt tham tiến vào áo lót, co dãn mườiphần, da thịt cảm giác rất tốt. Có lẽ không có ánh sáng làm cho cảm giác thêmlinh mẫn, hắn nỗ lực áp chế hô hấp mặc cho ta hoạt động. 
Ngón tay ấm áp lướt qua trên thân thể vẫn còn nhữngvết thương nhợt nhạt, từ sau lưng hướng xuống phía dưới, chậm rãi thăm dò đếnmông, hắn phản xạ cầm tay của ta, thấp giọng nói: “Không.” 
Ta hiểu rõ nhất định phải làm tiếp nữa, đừng cự tuyệt,cả đời Dạ Lưu Ly, hiếm khi làm việc thiện. 
Nhẹ nhàng đem hắn đặt trên tú tháp, thuận tay sờ soạngtrên bàn trà, đơn giản dùng nội lực, ngưng thủy thành băng. Chậm rãi nắm bôngtuyết trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hai-hoa-tac-ngoai-truyen/1583603/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.